Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 643

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:32:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

643. Cái này hoàn toàn không giống với những gì ngươi nói ban đầu!

Mật Hoan Khư Thú dứt khoát không đồng ý.

“Nếu như ngươi đem đống cỏ của ta cầm đi rồi không trả, ta biết tìm ai đòi?”

Phượng Khê liếc nó một cái:

“Ngươi nghĩ ta là loại người ngu ngốc, mổ gà lấy trứng chắc?”

Mật Hoan Khư Thú: “…”

Nói cũng phải. Với lòng tham "vượt mức pickleball" của nàng, sao có thể chỉ bằng lòng với một đống cỏ khô. Nàng chắc chắn còn đang nhòm ngó cả thảo nguyên Thanh Thanh đằng xa kia kìa!

Dù vậy, nó vẫn lắc đầu. Của mình giữ trong tay vẫn thấy yên tâm nhất.

Chỉ là… ý nghĩ ấy chẳng trụ được lâu.

Vì ngay sau đó, Phượng Khê dùng thần thức truyền âm, nói riêng với nó:

“Nếu ta không làm thế, ngươi nghĩ lũ rắn sẽ để yên cho ngươi sao?

Chúng đâu có cái nhìn xa như ta, chẳng chờ ta dẫn dắt đâu. Chúng có khi sẽ g/iết luôn ngươi để tranh cướp đống cỏ ấy.

Giờ ta cầm đống cỏ đi, không những chúng không làm hại ngươi, còn coi ngươi như khách quý.

Nói cho cùng, ta giữ đống cỏ là đang cứu mạng ngươi!

Ngươi đúng là ngu xuẩn! Không những không biết cảm ơn, lại còn đứng đó nghi ngờ này nọ, ngốc tới mức không có thuốc chữa được!”

Mật Hoan Khư Thú ngẫm lại, thấy cũng có lý thật, liền cảm thấy xấu hổ không để đâu cho hết.

Chủ nhân một lòng muốn tốt cho nó, thế mà nó lại đi nghi ngờ nàng, đúng là đồ không ra gì!

Cùng lúc đó, Phượng Khê lại thì thầm với Đại Ngôn Xà:

“Ta cầm đống cỏ là để đề phòng Mật Hoan Khư Thú, chứ không phải các ngươi.

Chứ không, nhỡ có trận gió nào thổi bay nó đi thì biết đường nào mà tìm lại?

Không có nó dẫn đường, chúng ta chẳng thể tìm nổi Hóa Giao Thảo.

Ta làm thế cũng là vì các ngươi cả đấy!”

Bầy rắn cảm động đến muốn rơi lệ!

Không ngờ lại hiểu lầm người có tấm lòng như vậy!

Không khí lập tức hòa thuận lạ thường. Dù là Mật Hoan Khư Thú hay bầy rắn, ai nấy đều nhìn Phượng Khê bằng ánh mắt đầy biết ơn.

Trong lòng Phượng Khê cảm khái: “Quả nhiên, ngôn ngữ là một loại nghệ thuật.”

Sau khi làm xong công tác "tư tưởng", đến lúc bắt tay vào việc chính.

Vấn đề đầu tiên cần giải quyết: đường từ tầng hai nhà lao tới đây quá xa, đi lại mất thời gian.

Nàng quyết định nghiên cứu trận pháp truyền tống. Không chỉ hữu dụng lúc này mà sau này cũng có thể dùng tiếp.

editor: bemeobosua

Chỉ là, nàng chỉ biết trận pháp của Ma tộc, còn trận pháp Nhân tộc thì... mù tịt.

Tuy vậy, với nàng thì đây không phải chuyện lớn. Vì đã có bản mẫu sẵn, chính là chiếc mâm tròn truyền tống dưới đất.

Nói làm là làm, nàng phá hủy ba cái mâm truyền tống của tầng ba nhà lao, móc Trận Bàn bên trong ra.

Phạm nhân tầng ba: “…”

Tháo thì tháo, nhưng lỡ ngươi không lắp lại được thì tụi ta biết đường nào đi lên?

Không lẽ lại phải cuốc bộ từ tầng hai?!

Phượng Khê thấy đám người lắm lời, liếc Quân Văn một cái.

Quân Văn hiểu ý ngay, liền dẫn đội đi tiêu diệt khư thú hạch đỏ.

Bọn họ không những đông người, mà còn có thêm bốn con Tri Chu Khư Thú, Mật Hoan Khư Thú và cả bầy rắn, đúng nghĩa vô địch ở khu vực này.

Đám phạm nhân chưa từng được trải nghiệm cảm giác “nghiền ép” như thế, sướng tới mức nước mũi cũng muốn chảy ra!

“Đi theo lão đại đúng là chân lý!”

Còn phía Phượng Khê thì… không thuận lợi cho lắm.

Vì trước giờ nàng toàn học trận pháp của Ma tộc, còn trận pháp Nhân tộc thì mù mờ chẳng khác gì người ngoài hành tinh.

Nếu Huyết Phệ Hoàn còn ở đây thì còn có thể chỉ nàng đôi chút. Giờ thì đành tự mò.

Ngay lúc nàng đang bực mình, thức hải đột nhiên chấn động, đau như xé, rồi đột nhiên một ngọc giản phát sáng.

Phượng Khê nhịn đau đưa thần thức thăm dò, không ngờ bên trong toàn là trận pháp!

Có cả truyền tống trận!

Quả đúng là mưa đúng lúc!

Lúc nàng còn đang vui sướng, giọng Mộc Kiếm lại vang lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-643.html.]

“Chủ nhân à, chẳng lẽ ngươi không thấy nghi ngờ cái ngọc giản này sao?

Sao nó cứ đúng lúc ngươi cần là sáng lên? Trước đó còn tự mở phong ấn giúp ngươi nữa đấy!

Ta nói thật, kiểu vô duyên vô cớ mà tốt thế này thì hoặc là lừa đảo, hoặc là trộm cắp!

Ta thấy thứ này chắc chắn không phải đồ tốt lành gì!”

Chưa dứt lời, trong thức hải vang lên tiếng "phập", Mộc Kiếm bị ngọc giản dập nắp nhốt vào luôn!

Mộc Kiếm: @@# $ $@&&!

Tức muốn xì khói, nhưng nó lại cười lạnh trong bụng:

“Hừ! Không đánh cũng khai rồi!

Cứ chờ đấy, để xem chủ nhân ‘vô lương tâm’ này xử các ngươi thế nào!”

Phượng Khê không phải người dễ mềm lòng, nhưng lời Mộc Kiếm nói cũng trúng tim đen nàng.

Một phần vì ngọc giản này ban đầu là ép vào thức hải nàng, phần khác là đúng như Mộc Kiếm nói, lần nào sáng lên cũng quá đúng thời điểm, khiến người khác không thể không nghi ngờ.

editor: bemeobosua

Nhưng nàng cũng chẳng để tâm nhiều.

Dù sao trong thân thể nàng hiện giờ có cả đống “người thuê trọ” không mấy tốt đẹp, nàng đã quen rồi.

Lợi dụng lẫn nhau thôi, miễn là còn có giá trị thì nàng chấp nhận.

Chờ có ngày cứng cáp rồi, sẽ tính sổ cả thể!

Còn chuyện Mộc Kiếm bị nhốt… nàng cũng không cứu.

Dạo này nó nói nhiều quá, nhốt lại cho yên tĩnh.

Nàng ổn định tâm thần, bắt đầu học trận pháp ghi trên ngọc giản.

Nhờ có nền tảng từ trận pháp Ma tộc, Phượng Khê học rất nhanh, nắm được bảy tám phần.

Lại nhìn Trận Bàn bị tháo, nàng bắt đầu có lòng tin.

Có điều, thời gian lúc trước trì hoãn quá lâu, hôm nay chắc không kịp lắp xong.

Vừa hay Quân Văn cũng dẫn người trở về, nàng liền đem đống cỏ của Mật Hoan Khư Thú cất vào nhẫn trữ vật, rồi rời đi cùng mọi người.

Mật Hoan Khư Thú nhìn bầy rắn ban đầu còn hơi lo, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đám rắn này đứa nào cũng bị ma chướng, chỉ muốn hóa giao, chắc chắn không dám động đến một sợi lông của nó.

Đã thế thì sợ gì?

Nó chẳng những không sợ, còn dùng cả tay chân để ra hiệu cho bầy rắn xin hạch thú đỏ.

Bầy rắn cũng hào phóng, cho nó một viên thật.

Mật Hoan Khư Thú thấy dễ nắm, liền tham lam đòi luôn mười viên.

Kết quả… bị đánh cho một trận tơi tả.

“Dù gì cũng không gi/ết được ngươi, nha đầu biến thái kia cũng chẳng làm gì được bọn ta!”

Mật Hoan Khư Thú bị đánh tới mức thảm không tả nổi, trong lòng giận dữ rống lên:

“Lừa đảo! Cái này hoàn toàn không giống lời ngươi nói ban đầu!”

Lúc này, đám phạm nhân tầng ba nhà tù cũng đã quay về.

Nguyên Trọng không chờ nổi, liền gọi Ngưu Thụy, luyện đan sư, vào một chỗ yên tĩnh.

“Nàng hỏi ngươi những gì? Có gửi lời gì cho ta không?”

Ngưu Thụy lắc đầu:

“Chẳng hỏi gì cả, cũng không nhờ ta chuyển lời gì.”

Nguyên Trọng sững sờ.

Dù không có lời nhắn, chí ít cũng phải hỏi thăm đôi chút về tình hình của hắn chứ?

Sao lại… hoàn toàn không hỏi?

Dù gì hắn cũng là một ngục tốt mà…

Lẽ ra phải có chút giá trị mới đúng…

Hay là… nàng đã tìm được người thay thế ở tầng hai nhà lao?

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn bỗng thấy bất an.

Nếu không còn giá trị, có khi nào… bị bỏ rơi?

…Khoan đã?

Sao hắn lại có cái suy nghĩ nhu nhược như vậy?

Chắc chắn là do thuốc giải của nàng có vấn đề rồi…

Loading...