Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 644

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:41:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

644. Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì vậy?

Nguyên Trọng càng nghĩ càng thấy bất an, cảm giác địa vị bản thân trong tầm mắt người ta tràn đầy nguy hiểm.

Nếu không làm gì hết, trong lòng cứ thấy bồn chồn không yên!

Nhưng mà, phải làm gì bây giờ?

Nha đầu biến thái kia bây giờ đã là bá chủ tầng hai nhà ngục rồi, không đúng, nói cho chính xác thì nàng ta còn kiêm nhiệm luôn bá chủ tầng ba nữa, hình như chẳng cần tới hắn làm gì cả!

Nguyên Trọng nghĩ mãi cũng không ra mình nên làm gì, đành nói với Ngưu Thụy:

“Nếu nàng ta có chuyện gì cần truyền đạt, nhất định phải báo cho ta trước, hiểu không?”

Ngưu Thụy gật đầu lia lịa.

Trong lòng Nguyên Trọng thì tự tưởng tượng hơn trăm loại khả năng, nhưng bất kể là khả năng nào, hắn đều có cảm giác mình sẽ bị kéo vào một vụ oan uổng to đùng.

Bên kia, Phượng Khê đã quay về ngục.

Nàng dùng thần thức quét qua nhẫn trữ vật, cẩn thận quan sát ổ cỏ của Mật Hoan Khư Thú.

Nói thật, cái ổ cỏ này được bện khá tinh xảo.

Quan sát kỹ, Phượng Khê nhận ra cỏ trong ổ chia làm loại cũ và mới khá rõ rệt, phần lớn là cỏ cũ, chỉ có một ít là cỏ mới.

Xem ra Mật Hoan Khư Thú không nói dối, cái ổ này thật sự là đồ gia truyền.

Nhìn một lúc thấy hơi mệt, nàng liền rút thần thức lại, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Rất nhanh đã tới giờ xuống đất lao động.

Phượng Khê vừa dẫn đám phạm nhân tầng hai ra khỏi trận truyền tống, liền thấy bốn con Tri Chu Khư Thú đầy háo hức mong chờ.

Mấy con thú này bây giờ đã quá quen với việc làm tọa kỵ, thấy phạm nhân là biết ngồi lên lưng mình, rồi tự giác buộc dây an toàn làm từ tơ nhện cho bọn họ.

Sau đó, tám cái chân chạy như bay về phía địa bàn của đám khư thú có thú hạch màu đỏ.

Lúc này, Mật Hoan Khư Thú đang nằm bẹp trên đất, toàn thân đầy thương tích.

Nó căm giận trừng trừng nhìn bầy rắn, trong lòng thề độc: đợi nha đầu biến thái kia đến, ta nhất định phải kiện các ngươi!

Nha đầu biến thái kia nể mặt Hóa Giao Thảo cũng sẽ giúp ta đòi lại công bằng!

Các ngươi đã làm nhục ta, ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi!

Cuối cùng, nó cũng thấy bóng dáng Phượng Khê, nước mắt xúc động rơi lã chã.

Khế ước!

Nó muốn lập khế ước lại ngay lập tức!

Không thể chờ thêm một khắc nào nữa!

Bầy rắn còn gấp hơn nó, bởi vì ai ký khế ước trước thì người đó giành quyền chủ động tố cáo!

Thậm chí bọn rắn còn nghĩ, chỉ một con Đại Ngôn Xà thôi chưa đủ, tốt nhất là cả bọn đều cùng lập khế ước với nha đầu biến thái kia, như vậy kiện cáo mới thật rầm rộ!

Cho nên, vừa mới xuống khỏi lưng Tri Chu Khư Thú, Phượng Khê đã bị mấy “người bạn mới” giành giật xin lập khế ước.

Phượng Khê quay sang nói với đám phạm nhân:

“Con người ta ấy mà, được hoan nghênh quá cũng khổ. Nhiều khư thú như vậy cùng muốn ký khế ước với ta, thật sự là rất áp lực đấy.”

Đám phạm nhân: “…”

Ngươi nói vậy thì cũng được thôi, nhưng có thể đừng vừa nói vừa chắp tay sau lưng, đừng ngẩng cổ cao đến vậy được không?!

Cuối cùng, Phượng Khê chỉ ký khế ước với Mật Hoan Khư Thú và một con Đại Ngôn Xà.

Không phải vì thức hải không đủ, mà do nàng… lười ồn ào.

Vừa ký xong, Mật Hoan Khư Thú và Đại Ngôn Xà liền giành nhau tố cáo, mỗi đứa một lý lẽ.

Phượng Khê nghe xong, phạt cả hai bên.

Mật Hoan Khư Thú bị phạt vì nó ra tay trước, còn bầy rắn bị phạt vì đánh quá tàn ác, vốn dĩ mặt mũi Mật Hoan Khư Thú đã chẳng ra gì, đánh xong nhìn càng thảm hại.

Sau khi bị phạt, cả hai bên đều im ru.

Mật Hoan Khư Thú nhanh trí hơn, lập tức tỏ vẻ ăn năn, tha thiết hối cải, đảm bảo về sau sẽ ngoan ngoãn bla bla…

Phượng Khê biết nó diễn kịch, nhưng vẫn khen ngợi vài câu, còn thưởng cho thêm một bó cỏ.

Mật Hoan Khư Thú đắc ý lườm bầy rắn một cái, ý là: các ngươi mà đòi đấu với ta á? Cũng chỉ nhờ có số đông thôi! Bằng không thì ta đánh ch/ết các ngươi còn dễ hơn ăn mì!

Nó còn đang đắc ý thì đột nhiên hét toáng lên một tiếng sợ hãi, rồi phẫn uất nhìn Phượng Khê:

“Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì vậy?!”

Phượng Khê sững người.

Nàng chỉ dùng thần thức quan sát có một chút thôi, nào có làm gì đâu?

Chẳng lẽ cái thứ này sợ bị nhìn à?

Nàng bắt đầu nghi ngờ Mật Hoan Khư Thú đang giả vờ bị hại.

Nhưng nhìn điệu bộ nó đau lòng đến sống không nổi kia, thật sự không giống diễn chút nào.

“Ngươi bị sao thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-644.html.]

Mật Hoan Khư Thú nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ngươi còn dám hỏi? Tự ngươi tới mà xem!"

Phượng Khê bước lại gần, cúi xuống quan sát. Tuy bên ngoài ổ cỏ không thấy gì bất thường, nhưng bên trong thì… có một cái lỗ to tướng.

Phượng Khê: “…”

Trời đất chứng giám!

Thật sự không phải ta làm!

Chẳng lẽ là Mộc Kiếm?

Nhưng thứ đó vẫn đang bị nhốt trong quan tài mà!

Nếu không phải thì là Thôn Thiên Đỉnh?

Thôn Thiên Đỉnh, kẻ vô tội bị oan ức: "..."

Ta xin thề, ta chỉ là một cái đỉnh luyện đan, mắc gì đi phá ổ cỏ chứ?!

Cho dù có muốn trộm thì cũng phải trộm loại cỏ còn tươi cơ!

Khụ, chỉ là ví dụ thôi mà.

Phượng Khê thì hoàn toàn không nghi ngờ người của gia tộc Càn Khôn, bởi vì dù sao đi nữa, gia tộc Càn Khôn trước giờ vẫn luôn quang minh lỗi lạc, không làm chuyện trộm cắp vặt.

Gia tộc Càn Khôn thấy Phượng Khê vẫn còn tin tưởng thì vừa cảm động, vừa có chút áy náy.

Bởi lẽ bọn họ ở trong nhẫn trữ vật suốt mà lại không phát hiện chuyện gì lạ thường, rõ ràng là quá sơ suất.

Phượng Khê bắt đầu chuyển hướng nghi ngờ sang… Heo Vàng.

Heo Vàng: “…”

Ta nói thiệt, nếu ngươi nghi ngờ ta lấy trộm thú hạch thì ta còn nhịn được.

Chứ nghi ta ăn ổ cỏ của con này thì đúng là oan uổng quá rồi!

Ổ cỏ đó là nơi nó ăn, nó ngủ, nó ở… ta làm gì có cơ hội mà cắn một miếng đâu?

Phượng Khê tra xét nửa ngày cũng không phát hiện được đầu mối nào. Trong khi đó, Mật Hoan Khư Thú bắt đầu lăn lộn dưới đất gào khóc:

"Trời ơi là trời! Trên đời này sao lại có người bị ức h.i.ế.p đến thế này! Ta sống còn ý nghĩa gì nữa?!

Rõ ràng đã nói là bảo quản tạm thời thôi mà! Vậy mà cỏ của ta bị trộm nhiều như vậy!

Ổ cỏ này là do cha ta để lại, trộm ổ cỏ của ta chẳng khác nào đào mộ cha ta!

Đây là mối nhục khắc cốt ghi tâm, là mối thù không đội trời chung!"

"Ai cũng đừng cản ta… để ta đi ch/ết cho rồi!"

Phượng Khê không nói không rằng, bay lên tung một cước, đá văng nó luôn.

"Muốn ch/ết thì đi chỗ khác mà chế/t!"

Mật Hoan Khư Thú: "..."

Ngươi… đúng là chẳng có chút lương tâm nào hết trơn!

Phượng Khê nhìn nó, nghiêm mặt nói:

"Tin hay không thì tùy, nhưng ổ cỏ này thật sự không phải ta trộm. Tuy vậy, nếu xảy ra vấn đề trong lúc ta đang đảm bảo, ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm.

Ngươi tính kỹ lại xem đã mất bao nhiêu Hóa Giao Thảo, tới lúc đó ta sẽ bù cho ngươi cỏ mới."

Dù Mật Hoan Khư Thú thấy khó tin là Phượng Khê có khả năng tìm được Hóa Giao Thảo tươi, nhưng nó cũng hiểu nên biết điều, đành uất ức gật đầu đồng ý.

editor: bemeobosua

Phượng Khê vốn hôm nay tâm trạng đang tốt, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, tâm trạng lập tức tụt dốc không phanh.

Khuôn mặt nhỏ tối sầm, cả người toát ra khí thế “chớ có chọc ta”.

Đám phạm nhân và khư thú chung quanh đều im thin thít, chẳng ai dám hó hé, sợ vạ lây.

Chỉ có Quân Văn là còn dám lên tiếng hỏi:

"Tiểu muội, hôm nay chúng ta sắp xếp thế nào?"

Phượng Khê không giận cá c.h.é.m thớt với Quân Văn, sắc mặt dịu đi đôi chút, nói:

"Ca, muội sẽ ở lại chế tạo Trận Bàn, huynh dẫn người đi săn khư thú có thú hạch đỏ."

Quân Văn gật đầu nhận lệnh, liền dẫn người rời đi.

Mật Hoan Khư Thú không đi cùng.

Hiện tại cả thể xác lẫn tinh thần nó đều bị đả kích nặng nề, đừng nói đi săn, sống thôi cũng đã mệt lắm rồi.

Phượng Khê chẳng thèm để tâm tới nó, toàn tâm toàn ý chế tạo Trận Bàn.

Mật Hoan Khư Thú nằm rũ rượi trong ổ, bắt đầu tính toán số lượng Hóa Giao Thảo đã mất. Vừa tính vừa âm thầm tự cộng thêm ba phần, rồi mang kết quả nói lại cho Phượng Khê.

Phượng Khê chỉ ừ một tiếng, chẳng bình luận gì thêm.

Mật Hoan Khư Thú trong lòng âm thầm đắc ý, xem ra nha đầu biến thái này cũng có lúc sơ suất!

Nhưng đúng lúc nó đang tự mãn, thì bỗng hoảng hốt phát hiện… ổ cỏ lại xuất hiện thêm một cái lỗ to nữa…

Loading...