Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 646
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:41:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
646. Tiểu Thải Hồng
Lúc này, Mật Hoan Khư Thú vừa định gi/ết ch/ết cái gốc cỏ yêu xanh lè kia, đáng tiếc Phượng Khê đã nhanh tay kéo nó sang bên, chưa kịp đụng tới.
Mật Hoan Khư Thú giận dữ nói:
“Chủ nhân làm vậy là sao? Lẽ nào người còn định bao che cho cái tên trộm cỏ này à?!”
Phượng Khê thì lại tỏ vẻ tiếc nuối như rèn sắt không thành thép:
“Ngươi có thể bớt ngốc chút được không? Gi/ết nó rồi, mấy cây cỏ bị trộm của ngươi có mọc lại được không?”
Mật Hoan Khư Thú bực bội nói:
“Vậy không gi/ết nó, đám cỏ kia của ta có tự chạy về à?”
Phượng Khê cong môi cười:
“Tất nhiên là được! Nó đã giả dạng được thành Hóa Giao Thảo tươi mới, thì cũng có thể trà trộn vào bụi cỏ mà trộm giùm ta một tay.
Cứ thế, bọn ta chỉ cần đứng xa nhìn thôi, khỏi phải mạo hiểm.
Dù có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì cũng là nó gặp nạn, chẳng ảnh hưởng gì đến bọn ta cả.”
Mắt Mật Hoan Khư Thú trợn tròn như chuông đồng:
“Chủ nhân đúng là kỳ tài ngút trời!
Ta biết ngay ta chọn đúng người rồi!
Ta biết ngay người là chủ nhân anh minh thần võ nhất trên đời mà…”
Khô Thụ Chi: “Ờ, theo như quá trình câu chuyện thì… mấy người không định hỏi ý ta chút nào à?
Thôi kệ, lúc bọn họ còn mải tán gẫu là thời cơ tốt để chuồn đây!”
Nhưng vừa mới nhúc nhích được một chút, trên đầu nó liền hiện ra một khối thần thức… hình viên gạch. Bên cạnh còn nhảy ra một con Heo Vàng nhỏ đang nhỏ dãi ròng ròng.
Heo Vàng nhỏ dãi thèm thuồng đúng là quá sức chân thành!
Nó vốn chẳng ưa ổ cỏ của Mật Hoan Khư Thú, nhưng mà cái tên Khô Thụ Chi này thì lại… thơm quá!
Nhất định là đồ đại bổ!
Không chỉ mình nó, trong đan điền của Phượng Khê, năm cây linh căn cũng bắt đầu thèm thuồng, xoay quanh như ong vỡ tổ.
Khô Thụ Chi hoảng quá, muốn chạy trốn.
Phượng Khê cúi đầu liếc nhìn nó:
“Định chạy? Ngươi đang muốn chơi trò ‘ngươi trốn ta đuổi, mọc cánh cũng khó thoát’ đấy à?”
Khô Thụ Chi càng giãy dụa mạnh hơn.
Rồi bốp! – ăn ngay một cục gạch vô đầu.
Lúc này mới thành thật lại, và cũng hiện hình về nguyên dạng Khô Thụ Chi khô khốc.
“Ngươi ăn cỏ của ta, lại không có gì đền bù, thì chỉ có thể lấy thân gán nợ.
Nào, ký khế ước với ta đi!”
Khô Thụ Chi dĩ nhiên là không muốn, lại giãy dụa dữ dội, Phượng Khê lần này không nỡ dùng gạch nữa, sợ đập ch/ết nó.
Nàng thong thả nói:
“Nếu ngươi không muốn ký khế ước, ta chỉ đành giao ngươi cho Mật Hoan Khư Thú xử lý.
Nó chắc chắn sẽ ăn ngươi.
Đến lúc đó, ngươi chỉ còn lại một đống… phân.
Ngươi nghĩ mà xem, cả đời ngươi ráng sống sót, cuối cùng lại ch/ết trong hình tượng như thế… có phải quá xấu hổ không?”
Khô Thụ Chi lập tức run rẩy như lá rụng.
Không!
Ta không muốn làm phân!
Ta thà ký khế ước với nha đầu biến thái này còn hơn!
Trên đỉnh đầu Khô Thụ Chi bỗng mọc ra một cái mầm non xanh nhạt, chỉ có mỗi một chiếc lá, nhìn trông tội nghiệp muốn rơi nước mắt.
Phượng Khê không cho nó cơ hội đổi ý, nhỏ giọt m.á.u lên chiếc lá, bắt đầu lập khế ước.
Một lát sau, khế ước thành công.
editor: bemeobosua
Tâm trạng Phượng Khê chuyển biến hẳn, tươi rói như mặt trời tháng sáu.
Cuối cùng cũng có được một linh sủng yêu thực như ý!
Quan trọng hơn là… nàng biết chắc Khô Thụ Chi này không phải loại tầm thường.
Không phải nàng cảm giác vu vơ, mà là có chứng cứ rõ ràng:
Nó có thể rời khỏi Nguyên Sinh Địa, điều này đã vượt mặt 90% đám yêu thực khác!
Chưa kể, nó còn có thể biến hình!
Điểm quan trọng nhất: nó từ đầu tới giờ vẫn nằm trong Nhẫn Trữ Vật của Phượng Khê, ra ngoài đất liền cũng không biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-646.html.]
Chứng tỏ nó là tồn tại đặc thù, rất có thể không bị quy tắc địa quật trói buộc.
Ngoài ra, nó có thể biến thành Hóa Giao Thảo tươi, chứng tỏ nó từng gặp thật, mà đã gặp thật thì chắc chắn có địa vị!
Phượng Khê nghĩ càng nghĩ càng thấy tuyệt, cười toe toét nói:
“Tiểu Hồng à, dù ngươi trước kia có gây chuyện, nhưng chỉ cần về sau ngoan ngoãn, ta không những không trách phạt, còn sẽ dắt ngươi đi ngắm cảnh trời đất, nhìn hết phồn hoa nhân gian…”
Mộc Kiếm (nghe câu thoại quen quen): Ha ha.
Hoang Dã Mê Tung Thố: +1
Gia tộc Càn Khôn: +1 +1 +1
...
Khô Thụ Chi nghe mấy lời này thì chẳng có cảm tưởng gì, điều nó thật sự để tâm là tiểu Hồng là cái giống gì vậy?!
Đã định lấy nhan sắc của nó đặt tên, thì ít ra cũng nên gọi là tiểu Lục chứ!
Nếu thấy "Lục" nghe không thuận tai, gọi là tiểu Thúy cũng được mà!
Cớ gì lại đặt là tiểu Hồng?!
Phượng Khê nghe thấy nó lầm bầm thì hảo tâm giải thích:
“Trước kia không phải ngươi biến thành mấy màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím à?
Chẳng lẽ ta lại đặt tên ngươi là Tiểu Xích-Cam-Vàng-Lục-Lam-Chàm-Tím?
Cho nên ta dùng chữ đỏ làm đại diện!
‘Tiểu Xích’ nghe quê mùa quá, người ta còn tưởng là món ăn vặt nào đó ấy chứ!
Gọi tiểu Hồng là dễ nghe dễ hiểu nhất rồi! Sao nào, có phải ta rất có tài không?”
Khô Thụ Chi hừ lạnh: “Vậy thà ngươi gọi ta là Tiểu Thải Hồng còn hơn!”
Phượng Khê mắt sáng rỡ lên: “Cũng được mà! Vậy từ giờ ngươi là Tiểu Thải Hồng nhé!”
Khô Thụ Chi: “…”
Ta chỉ buột miệng nói chơi thôi mà!!!
Mộc Kiếm cười bò lăn ra đất, hí hửng nói với Tiểu Chim Béo: “Nghe thấy chưa? Nó tên là Thải Hồng Thí (cứt cầu vồng) đó nha!”
Khô Thụ Chi: “…”
Ta với ngươi liều mạng!
Thế là nó lao vào đánh nhau với Mộc Kiếm.
Heo Vàng đứng bên vỗ móng heo cổ vũ.
Mật Hoan Khư Thú thì âm thầm đ.â.m bị thóc chọc bị gạo cổ động Mộc Kiếm, tuy bình thường cũng chẳng ưa gì Mộc Kiếm, nhưng kẻ thù của kẻ thù thì chính là bạn!
Phượng Khê lúc đầu còn đứng một bên xem trò vui, nhưng chỉ trong chốc lát đã cảm thấy phiền muốn nổ đầu, bực bội quát lên:
“Đủ rồi, tất cả im hết cho ta!”
Mộc Kiếm và Khô Thụ Chi lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tiểu Chim Béo nhẹ nhàng cất tiếng: “Chủ nhân, ngươi có thấy không, dạo này ngươi hình như hay cáu hơn trước đấy…”
Nếu câu này là do Mộc Kiếm nói ra, chắc chắn sẽ bị Phượng Khê mắng cho một trận. Nhưng Tiểu Chim Béo xưa nay luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho nên nàng cũng chịu khó lắng nghe.
Nàng nhíu mày, ngẫm lại, đúng thật là như vậy.
Gần đây nàng nổi nóng nhiều hơn hẳn, thậm chí đôi lúc còn bực bội vô cớ, vậy là vì sao?
Chẳng lẽ bị Ám Minh Chi Ngục ảnh hưởng?
Cũng có khả năng lắm. Nghe lời các phạm nhân kể thì sau khi bị giam, tính tình ai nấy cũng thay đổi rất lớn.
Lòng thiện trong con người bị bào mòn, còn cái ác thì bị khuếch đại đến vô biên.
Trước kia nàng vẫn cho rằng nguyên nhân là do bị giam giữ quá lâu, nhưng nếu chính nàng cũng bị ảnh hưởng, thì lý do chắc không đơn giản như vậy.
Dù sao với tính cách của nàng, dù có bị nhốt mấy vạn năm cũng tự biết cách tìm thú vui cho mình.
Vậy thì nguyên nhân thực sự là gì?
Nhưng dù là gì đi nữa, cũng cho thấy tâm tính của nàng chưa đủ vững vàng, mới để cảm xúc chi phối như vậy.
Nghĩ đến đây, Phượng Khê liền tĩnh tâm lại, ngồi xếp bằng tĩnh tọa.
Mộc Kiếm và đám linh sủng không dám quấy rầy, ngoan ngoãn chờ ở bên.
Mật Hoan Khư Thú thì làm vẻ mặt tội nghiệp, cầu xin một phiên bản "ổ mới" cho bản thân, dù sao từ cung điện lộng lẫy bị biến thành căn chòi tranh, đúng là quá thảm rồi!
Hai canh giờ sau, Phượng Khê mở mắt, cảm giác bực bội trong lòng biến mất sạch sẽ, đến mức Mật Hoan Khư Thú nhìn nàng cũng thấy nàng trở nên hiền hòa, xinh đẹp hơn hẳn.
Quả nhiên, tâm cảnh quyết định tất cả.
Lúc này, Quân Văn cũng vừa dẫn các phạm nhân quay về.
Phượng Khê lúc này mới ngẩn người ra, sực nhớ ra một chuyện, sao Ngũ sư huynh không có dấu hiệu gì thay đổi hết vậy?
Tiểu Chim Béo nhẹ giọng nói:
“Có khi do người không có tim không có phổi thì bị ảnh hưởng ít hơn đó!”
Phượng Khê: “…”