Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 647
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:41:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
647. Lúc không có việc gì thì không được phép rời khỏi vòng.
Quân Văn phát hiện Phượng Khê cứ nhìn chằm chằm mình, trong lòng lập tức dâng lên chút tự đắc nho nhỏ.
Tiểu sư muội chắc chắn là thấy dạo gần đây hắn trưởng thành vượt bậc, nên mới dùng ánh mắt trân trọng ấy nhìn hắn đây.
Không còn cách nào khác, người tài giỏi như hắn, muốn giấu tài cũng chẳng giấu nổi ánh hào quang của bản thân!
Phượng Khê chẳng biết trong đầu Quân Văn đang tự bổ não đến mức nào, chỉ là thấy cái vẻ mặt phơi phới đắc ý kia, liền đoán ngay hai người chắc chắn không nghĩ đến cùng một chuyện.
Nàng cũng lười vạch trần, chỉ quay sang kể cho mọi người nghe chuyện về Khô Thụ Chi.
Quân Văn nghe xong càng thêm đắc ý!
Cái Khô Thụ Chi đó là do hắn bẻ gãy đấy nhé!
Hắn tiện tay bẻ một cái mà ra được cả bảo vật?
Vận khí kiểu này cũng quá nghịch thiên rồi đi?!
Không lẽ ông cha chưa từng gặp mặt của hắn đang ngầm phù hộ từ dưới lòng đất?!
Cha ơi, con trai rất nhớ người đó nha!
Mà nghĩ lại cũng chưa chắc là cha, cũng có khi là mẹ, hay ông ngoại bà ngoại, tổ tiên tám đời gì đó. . .
Phượng Khê nào biết Quân Văn vừa tự học xong một lượt các loại xưng hô thân thích trong họ hàng, nàng bảo các phạm nhân ngồi xuống tại chỗ. Không phải để tu luyện, mà là để tĩnh tâm dưỡng khí.
Đám phạm nhân dù chẳng hiểu mô tê gì nhưng cũng chẳng dám phản đối, chỉ đành làm theo.
Phượng Khê thì tiếp tục khắc họa trận bàn.
Mộc Kiếm len lén tiến lại gần Khô Thụ Chi, dùng thần thức riêng thì thào:
"Chúng ta đúng là không đánh không quen biết. Trong đám linh sủng của chủ nhân, chỉ có hai chúng ta là dáng dài người đẹp!
Ngươi nhìn con chim kia xem, béo nứt cả thân rồi!
Còn cái con heo kia, suốt ngày chỉ biết ăn!
Trong túi linh thú có cái con Thôn Hỏa Hưu thì càng miễn bàn, ăn xong là ngủ, ngủ xong lại ăn.
Còn cái con Mật Hoan Khư Thú ấy hả? Phế vật chính hiệu!
Chi bằng thế này đi, từ nay về sau hai ta hợp tác, thế nào?"
Khô Thụ Chi suýt phát điên với nó!
Nhưng ngẫm lại, bản thân mới đến, lợi dụng một tên ngốc cũng không tệ, liền gật đầu đồng ý.
Mộc Kiếm hớn hở reo lên: "Ta biết ngay là ta không nhìn lầm ngươi mà! Từ nay về sau, song kiếm hợp bích, đánh đâu thắng đó!"
Khô Thụ Chi ngoài mặt thì cười cười, nhưng trong bụng thầm mắng: Song kiếm? Chỉ cần một kiếm như ngươi thôi là đủ phiền rồi!
Còn Mộc Kiếm thì lại đắc ý nghĩ: Heo Vàng với Mật Hoan Khư Thú tụi nó muốn có được Hóa Giao thảo đều phải qua tay chủ nhân mới được.
Còn ta? Ta kết giao với Thải Hồng Thí rồi! Tới lúc đó, biết đâu lại được hưởng ké chỗ tốt!
Quả là tiểu thông minh lanh lợi!
Hai canh giờ sau, Phượng Khê hoàn tất việc khắc họa một đôi trận bàn truyền tống.
Vì cẩn thận, nàng tạm thời thiết lập khoảng cách truyền tống là mười dặm, nếu thành công sẽ kéo dài thêm sau.
Nói thật, trong lòng đám phạm nhân chẳng có tí tin tưởng nào.
Lý do rất đơn giản: đây là trận bàn truyền tống đó!
Ngay cả trận pháp sư cấp Thiên cũng phải tốn vài tháng mới vẽ nổi, vậy mà nàng chỉ mất có hai canh giờ?
Đến lúc truyền tống, đừng bảo là chỉ truyền được... mấy bộ phận rời qua bên kia!
Thành ra khi Phượng Khê hỏi ai muốn thử đầu tiên, đám phạm nhân đều im thin thít.
Nếu ra trận gi/ết địch mà ch/ết thì không nói, nhưng ch/ết kiểu này thì đúng là quá oan uổng!
Phượng Khê hiểu rõ nỗi lo của họ, bèn đặt Khô Thụ Chi lên trận bàn.
Khô Thụ Chi: “. . .”
Tuy ta đến sau, nhưng ít ra cũng là linh sủng có ký khế ước với ngươi đó?! Làm vậy ngươi không thấy lương tâm cắn rứt hả?!
Cũng may, Phượng Khê chỉ dọa nó thôi, chứ thật ra lấy cục đá thay vào.
Rất nhanh sau đó, từ trận bàn ở phía bên kia có người báo tin vui: đá đã được nhận, không sứt mẻ gì cả.
Phượng Khê tiếp tục dùng các vật phẩm khác để thử nghiệm, lần nào cũng thành công. Sau đó, nàng quay sang nhìn bầy rắn.
Bầy rắn: “. . .”
Bọn chúng đem toàn bộ sự thông minh cả đời dồn vào giây phút này, đồng thanh nói: “Chúng ta đi bắt con mồi về thử nghiệm!”
Chẳng mấy chốc, chúng bắt về vài con khư thú xui xẻo.
Phượng Khê đặt chúng lên trận bàn, truyền tống qua phía bên kia, hoàn hảo nguyên vẹn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-647.html.]
Lần này đám phạm nhân mới yên tâm, tranh nhau xung phong làm vật thử nghiệm.
Không những thế, còn chen lấn nhau tâng bốc Thải Hồng Thí, suýt nữa khen Phượng Khê ngang hàng với Ngục chủ của Ám Minh Chi Ngục!
Sau một loạt thử nghiệm và điều chỉnh, Phượng Khê cuối cùng cũng hoàn thiện phiên bản chính thức của trận bàn truyền tống.
editor: bemeobosua
Một cái đặt gần lối vào tầng hai, cái còn lại ở cửa vào tầng ba.
Mặc dù nàng còn muốn khắc họa thêm vài bộ nữa, nhưng thấy thời gian không còn nhiều, đành tạm gác lại.
Khi quay lại mặt đất, việc đầu tiên nàng làm là kiểm tra Khô Thụ Chi trong nhẫn trữ vật.
Thật ra không kiểm tra cũng biết là nó vẫn ổn, vì thần thức kết nối vẫn chưa đứt.
Quả nhiên, thần thức dò vào, Khô Thụ Chi vẫn đang yên lành nằm bên trong!
Trong nhẫn trữ vật, Phượng Khê vẽ một vòng tròn. Bên trong vòng, nàng “cho thuê” ba vị khách trọ: Khô Thụ Chi, Mộc Kiếm và Thôn Thiên Đỉnh.
Nàng cảnh cáo cả bọn, nếu không có việc gì thì không được phép bước ra khỏi vòng.
Ba tên “kiếm khách chuyên trộm cắp” ngồi bên trong: “…”
Xem ai cho được cái mặt khó coi này hả!
Tụi ta là trộm sao? Cùng lắm cũng chỉ là… mượn thôi!
Mượn, hiểu không?
Chỉ là tạm thời lấy dùng một chút, sau này nhất định trả gấp mười lần cho ngươi!
Nhìn cái bản mặt ngươi kìa, keo kiệt quá rồi đấy!
Dù đã vẽ vòng hạn chế, Phượng Khê vẫn thấy không yên tâm, thế là bện một nửa ổ cỏ, bỏ con Mật Hoan Khư Thú vào trong túi linh thú, giao cho Tiểu Chim Béo trông coi.
Tiểu Chim Béo vui mừng khôn xiết!
Trong lòng nó: chỉ có ta mới là trái tim bé bỏng của mẫu thân thôi!
Sau khi căn dặn Tiểu Chim Béo xong, Phượng Khê bắt đầu suy nghĩ về tình trạng tinh thần bị ảnh hưởng vừa rồi.
Rốt cuộc là bị cái gì ảnh hưởng vậy ta?
Lúc này, có ngục tốt tới phát Xá Miễn Đan.
Phượng Khê giật mình, tuy nàng không nghi ngờ viên đan này, vì thật ra có ăn đâu.
Nàng nghi là: chính nó là thứ gây ra sự rung động trong thần thức của đám tù nhân.
Dù thần trí của nàng không bị ảnh hưởng quá mạnh, nhưng ít nhiều cũng thấy có chút lay động.
Vậy ra đây là nguyên nhân khiến tâm tính d.a.o động?
Rốt cuộc thứ gì khiến cho thần thức d.a.o động vậy chứ?
Cái Ám Minh Chi Ngục này đúng là thần bí ghê!
Chớp mắt đã tới giờ xuống đất đào bới, nhờ có truyền tống trận nên Phượng Khê nhanh chóng tụ họp cùng đám phạm nhân tầng ba.
Lần này Mật Hoan Khư Thú không bị đánh đập, vì nó đã rút ra bài học, ngoài giờ làm thì ngủ, kể cả lúc ngủ cũng không để lại sơ hở cho đám rắn bắt bẻ.
Vừa thấy Phượng Khê, nó đã nhao nhao đòi nàng ký khế ước.
Khế ước gì chứ?
Đây rõ ràng là bùa hộ mệnh còn gì!
Các phạm nhân thì đứng chờ, đợi xem Phượng Khê định sắp xếp thế nào.
Phượng Khê chậm rãi, thong dong nói:
“Ta đây là người ưa náo nhiệt, mà hiện tại số người chúng ta hơi ít, nhìn quạnh hiu quá, hay là… làm quen thêm với bạn tù tầng bốn đi?”
Các phạm nhân: “…”
Ngươi sợ cô đơn đó hả?
Ngươi rõ là muốn kiêm nhiệm luôn chức ngục bá tầng bốn còn gì!
Thế là cả bọn ngồi lên lưng Tri Chu Khư Thú, thẳng tiến tới khu vực khư thú có tử sắc thú hạch.
Dạo gần đây, nhờ đánh ra được tiếng tăm, bọn họ đi đường không gặp chút trở ngại nào, vô cùng thuận lợi đến được biên giới địa bàn khư thú có thú hạch tím.
Từ xa, Phượng Khê đã thấy một hồ nước lớn lấp lánh sóng gợn.
Bầy rắn lẫn Tri Chu Khư Thú đều lộ ánh mắt khát khao.
Dù bình thường chúng chỉ hấp thu chút nước từ cỏ cây mà sống, thì cũng đừng nói hồ nước lớn, ngay cả một vũng nước con cũng hiếm khi thấy.
Hồ nước này chắc là ngọt lắm đây?
Phượng Khê thầm nghĩ, đại quân Hải Xà trong túi pháp bảo đã ngủ đông khá lâu, giờ thả ra không biết có làm thay đổi địa hình địa mạch ngoài dự liệu không?
Đúng rồi, trong ngọc giản có một loại trận pháp có thể che giấu ma khí trong phạm vi nhất định… thử xem sao?