Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 648

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:41:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

648. Nó đúng là thèm đến mức phát cuồng.

Phượng Khê chưa vội thử ngay. Dù sao hiện tại cũng chưa cần thiết, đợi đến lúc đánh không lại rồi đem lũ rắn ra làm vũ khí cũng chưa muộn.

Trong lúc nàng đang nghĩ đông nghĩ tây, đám phạm nhân bên cạnh cũng thì thào bàn tán:

"Hồ nước này rộng như vậy, bọn ta làm sao vượt qua được?"

"Chuyện khác còn dễ nói, quan trọng là trong hồ chắc chắn có khư thú, mà phần lớn là khư thú có thú hạch tím. Nếu chúng ta xuống đó chẳng phải là tự tìm đường ch/ết sao?!"

"Đúng đó, xuống hồ thì tu vi của chúng ta bị hạn chế nghiêm trọng, gần như mặc người ch/ém g/iết rồi!"

Đám rắn và Tri Chu Khư Thú đang phấn khích ban nãy cũng trợn tròn mắt.

Phải ha, hồ nước này dù có ngọt cách mấy thì cũng không đáng để liều mạng!

Chúng nó đâu phải khư thú sống dưới nước, mà cho dù có là đi nữa cũng không địch nổi lũ khư thú có thú hạch tím chuyên nước kia!

Lúc này, Mộc Kiếm, cái tên vốn chẳng giúp được gì, lại chĩa mũi nhọn về phía Mật Hoan Khư Thú:

"Ê, chẳng phải ngươi nói mình được gió thổi đến đây sao? Vậy ta hỏi nè, hồ nước rộng thế này, ngươi làm sao quay về được? Đừng nói là cái ổ của ngươi chống nước à? Hay là ngươi biết đường tránh hồ?"

Phượng Khê thật sự không ngờ Mộc Kiếm lại hỏi được câu có chiều sâu như vậy, có phân tích, có logic, trí thông minh này đúng là đang bật tăng đấy!

Chẳng lẽ do ăn thú hạch nên lên cấp?

Nàng quay sang Mật Hoan Khư Thú: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Mật Hoan Khư Thú liếc Mộc Kiếm một cái đầy thù hằn. Ban đầu nó còn định giữ lại thông tin này để sau này kể công với chủ nhân, ai ngờ bây giờ bị hỏi đến bí, mất cả thế chủ động!

Không hổ là kiếm, đê tiện thật đấy!

Không chỉ đời này đê tiện, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng đê tiện!

Trợn xong Mộc Kiếm, nó quay sang nịnh nọt Phượng Khê:

"Thật ra dù ngài không hỏi, ta cũng định nói thôi. Hồ nước này rất đặc biệt, nhìn bề ngoài thì sóng yên biển lặng, nhưng mỗi canh giờ lại sẽ đóng băng một lần."

"Ta lúc đó là cố ý chọn ngày có gió lớn, chờ lúc mặt hồ đóng băng rồi nhân cơ hội gió thổi mà băng qua."

Phượng Khê hơi ngạc nhiên, liền hỏi: "Lớp băng duy trì được bao lâu?"

"Chừng nửa canh giờ."

Phượng Khê nhíu mày. Với mặt hồ rộng như vậy, nửa canh giờ là không thể vượt qua nổi rồi.

Sau khi nói lại tình hình cho đám phạm nhân, bầu không khí chùng xuống thấy rõ. Mọi người bắt đầu có ý định rút lui.

Đám rắn thì vẫn chưa muốn bỏ cuộc, vì chúng đã mơ đến Hóa Giao Thảo biết bao lần.

Nhưng nghĩ đến khư thú có thú hạch tím trong hồ, rồi lại cách một canh giờ mới đóng băng, tụi nó cũng bắt đầu chùn bước.

Chúng rất sợ lạnh.

Lúc băng đóng lại không khéo ch/ết cóng thì toi!

Bọn chúng từng nghe một chuyện kinh dị mà Phượng Khê kể: nữ tu và rắn… cuối cùng con rắn bị đóng băng…

Khi mọi người còn đang do dự, bỗng nhiên phía bên bờ trống trải xuất hiện hai mươi mấy người.

Tất cả đều mặc áo tù, nhưng màu sắc quần áo lại khác biệt với phạm nhân tầng hai và ba.

Các phạm nhân lập tức căng thẳng. Không nghi ngờ gì nữa, đây là tù phạm tầng bốn!

Tu vi của bọn chúng cao hơn nhiều so với họ, nếu bị phát hiện, liệu có bị ra tay độc ác không?

Ở Ám Minh Chi Ngục này, lòng dạ hiểm độc chưa bao giờ thiếu.

Dù họ không chủ động gây sự, nhưng cũng có thể rước họa vào thân.

May mắn thay, đám tù phạm tầng bốn tuy có liếc qua bên này, nhưng không ai phát hiện ra bọn Phượng Khê.

Vì rất đơn giản, Phượng Khê đã sớm mở Trận Bàn ẩn nấp.

Khoảng cách còn xa thì vẫn đủ để che mắt đối phương, mà mấy tên tầng bốn kia chắc cũng không ngờ rằng nơi này còn có người khác nên chẳng tốn công dùng thần thức dò xét kỹ.

Lúc này, trong nhóm tầng bốn có một gã đàn ông cao to lên tiếng:

"Luật cũ, nhanh gọn dứt khoát. Dù có cụt tay cũng phải tranh thủ lúc đóng băng mà lên bờ, nếu không ch/ết cũng đáng đời!"

Mấy tên còn lại đồng loạt hưởng ứng rồi nhảy xuống nước.

Phượng Khê thì thầm: "Không ngờ đám tù tầng bốn lại có quy củ như vậy, còn tự chọn tổ trưởng. Rất tốt, ta dễ tiếp nhận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-648.html.]

Các phạm nhân: "..."

Ngươi đúng là tự tin thật đấy!

Ngươi nghĩ mình có thể thu phục cả tù tầng bốn chắc?

Phượng Khê không hành động liều lĩnh, chỉ im lặng quan sát diễn biến.

Gần một canh giờ sau, đám tù phạm tầng bốn lần lượt chui lên khỏi mặt nước, rồi lập tức lao lên bờ.

Nhìn vẻ mặt là biết chuyến đi này không suôn sẻ.

editor: bemeobosua

Và đúng như dự đoán, cuộc đối thoại sau đó của bọn chúng đã chứng minh điều đó…

“Mẹ nó, hôm nay đúng là xui xẻo tới tận mạng! Dưới đáy toàn là bầy sò gai, vừa cản đường vừa làm lóa mắt, suýt nữa thì bị một con Khát Huyết Chinh nuốt trọn rồi!”

“Hôm nay đúng là vận rủi đeo bám, vất vả lắm mới bao vây được một con Rái Cá Xám Móng Sắt, tưởng chừng sắp bắt được, ai ngờ lại để nó trốn mất!”

“Không còn cách nào khác, chẳng thể vì đuổi theo nó mà lãng phí thời gian được, nếu bị đóng băng trong đó thì chắc chắn mất mạng.”

Gã to cao kia, không rõ là thật hay giả cầm đầu, bực mình nói:

“Được rồi, càm ràm lải nhải thì có ích gì?! Mau tranh thủ nghỉ ngơi, đợi băng tan rồi lại xuống!”

Đám tù nhân lúc này mới chịu dừng than vãn, lần lượt ngồi xuống điều tức tại chỗ.

Ánh mắt Phượng Khê thì lại nhìn chăm chăm mặt nước.

Làn nước lấp loáng, không hề thấy dấu hiệu gì là sắp đóng băng.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, mặt nước đột ngột đông cứng!

Gần như chỉ trong chớp mắt, toàn bộ mặt hồ đã bị lớp băng dày phủ kín.

Dù đứng nhìn từ xa cũng có thể thấy lớp băng ấy dày đặc đến mức nào.

Nửa canh giờ sau, không hề có chút dấu hiệu báo trước, băng liền tan sạch sẽ như chưa từng tồn tại, thậm chí chẳng để lại lấy một mảnh vụn.

Phượng Khê chậc chậc cảm thán: “Thần kỳ thật đấy!”

Ngay cả ở Ma tộc, từng tận mắt thấy Vạn Niên Huyền Băng Tảo, cũng không thể so được với hiệu quả thần kỳ này.

Phạm nhân ở tầng bốn ngục giam lại lần nữa nối đuôi nhau tiến vào trong hồ.

Phượng Khê cảm thấy mình không thể ngồi chờ được nữa.

“Các ngươi ở đây đợi, ta xuống dưới xem sao.”

Quân Văn lập tức nói: “Tiểu muội, ta xuống cùng muội.”

Đám tù nhân ánh mắt né tránh, chẳng ai mở miệng.

Không phải bọn họ không trung thành, mà là thật sự trong lòng... chẳng có chút tin tưởng nào cả!

Phượng Khê căn bản chẳng mong gì ở bọn họ, chỉ dặn vài câu rồi kéo Quân Văn lặn xuống hồ.

Lúc này tim gan đám phạm nhân lập tức thót lên tận cổ.

Đại ca sẽ không gặp chuyện gì chứ?

Đám rắn cùng bốn con Tri Chu Khư Thú còn căng thẳng hơn bọn họ nhiều, bởi chúng đã ký khế ước với Phượng Khê, nếu nàng gặp chuyện, bọn chúng cũng đừng mong sống sót.

Phượng Khê và Quân Văn vừa lặn xuống nước đã thấy ngay lớp nước đục ngầu, kết hợp với lời kể của đám tù nhân, rất nhanh họ liền thấy đáy hồ lổn nhổn bầy sò gai.

Những con sò này mọc ra vô số râu dài nhỏ, cứ uốn lượn quẫy động trong nước khiến bùn cát dưới đáy bị khuấy tung lên, thành ra nước mới đục như vậy.

Phượng Khê lại cảm thấy cảnh này thật tuyệt, nước đục bắt cá lớn còn gì!

Ngay lúc đó, giọng nói của Ngư Lạc Cuồng Bạo vang lên trong thần thức:

“Chủ nhân, chủ nhân, người có cần tọa kỵ hay tay chân không? Không cần ma tinh, không cần linh thạch, chỉ cần cho ta ăn no là được!”

Phượng Khê: “…”

Ngư Lạc Cuồng Bạo cũng đâu muốn hèn hạ thế này, nhưng từ lúc rời khỏi Ma Giới, nó chẳng có dịp nào thể hiện bản lĩnh cùng đại quân Hải Xà nữa.

Thêm cái tật keo kiệt của ai kia, tuy không để nó ch/ết đói, nhưng cũng chẳng được ăn cho ra ăn!

Hiện tại thì nó thật sự thèm đến mức chịu không nổi rồi!

Nhất là khi nghe thấy mùi khư thú trong nước, nước miếng phải gọi là chảy thành suối, ròng ròng như ba nghìn trượng thẳng tắp đổ xuống ấy chứ!

Loading...