649. Vừa được thả ra, con này đã bay vụt tới một phát.
Phượng Khê hơi có chút khó chịu, cau mày nói:
“Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn thôi hả?! Ta không phải đã cho các ngươi cả vạc Tích Cốc Đan rồi à?!”
Ngư Lạc Cuồng Bạo: “…”
Tích Cốc Đan thì đúng là ăn no thật, nhưng đâu có hết thèm được đâu!
Trời biết, từ lúc rời Ma Giới tới giờ, nó chưa được ăn tí đồ mặn nào luôn đó!
Đáng giận nhất là, trong tình cảnh khốn khổ như vậy mà nó còn phải “sạc điện” cho cái tia Lôi Kiếp ch/ết tiệt kia!
Nhiều lúc nó còn lo mình bị hút tới thành… cá chình luôn ấy chứ!
Nếu không phải tâm lý đủ vững, chắc nó đã suy sụp mất rồi!
Giờ hay rồi, cái tia lôi vô liêm sỉ kia không có ở đây, cuối cùng nó cũng có thể ăn một bữa đàng hoàng!
Thấy nó cứ nài nỉ mãi, Phượng Khê mới nói:
“Lũ khư thú này cũng không phải linh thú hay ma thú gì cả, ăn thịt chúng chưa chắc có ích gì đâu, chưa kể có khi còn có hại nữa ấy chứ.”
Ngư Lạc Cuồng Bạo lập tức đáp ngay:
“Có ích hay không không quan trọng, ta chỉ cần giải thèm thôi!
Còn nếu có hại thật, thì ta ăn một miếng nhỏ, thấy không ổn thì không ăn nữa!”
Trong lòng nó thì nghĩ: Toàn là lấy cớ!
Đừng tưởng ta không biết mấy linh sủng khác đều nếm thử thú hạch khư thú rồi nhé!
Đã ăn được thú hạch thì ăn thịt có vấn đề gì chứ!
Hừ! Nói trắng ra là bất công!
Không còn cách nào, ai bảo tụi ta là ma thú!
Địa vị sao mà so với mấy đứa linh sủng cưng được, người ta là ruột thịt, tụi ta là con nuôi!
Phượng Khê vẫn có chút lưỡng lự, chủ yếu là lo ma khí tỏa ra gây ảnh hưởng bất ngờ đến địa mạch.
Đúng lúc này, Ngư Lạc Cuồng Bạo nói:
“Chủ nhân, theo kinh nghiệm của ta thì mấy con sò này bên trong thường có hạt châu.
Tuy không biết phẩm cấp, nhưng đồ dưới lòng đất chắc chắn có giá trị…”
Nó còn chưa nói hết, Phượng Khê đã vỗ tay nói luôn:
“Hạt châu hay không hạt châu không quan trọng, chủ yếu là đám sò ngàn râu này quá phiền, làm nước hồ đục ngầu, chẳng phải đang ô nhiễm môi trường à?!
Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mọi người, ta không thể đùn đẩy cho ai được!
Cho ngươi ra ngoài dọn dẹp mấy cái nguồn ô nhiễm này!”
Ngư Lạc Cuồng Bạo: “…”
Muốn kiếm tiền thì cứ nói muốn kiếm tiền đi, lôi bảo vệ môi trường vào làm gì chứ?!
Phượng Khê trước tiên mở trận pháp che giấu ma khí, sau đó mới thả Ngư Lạc Cuồng Bạo ra.
Nàng còn dặn nó thu nhỏ thân hình lại, để tránh gây rắc rối không cần thiết.
Ngư Lạc Cuồng Bạo vì ăn mà không ngần ngại gì, vui vẻ gật đầu lia lịa.
Vừa ra ngoài, nó cũng không lao vào ăn ngay mà lễ phép thi lễ với Phượng Khê một cái, tiện thể quay sang cúi chào Quân Văn, rồi mới chạy đi bắt sò ngàn râu.
Quân Văn nhìn mà khen: “Tiểu muội, trong đám linh sủng của muội, con này có tiền đồ nhất đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-649.html.]
Phượng Khê: “…”
Nàng hiểu ngay vì sao Quân Văn nói vậy, vì mấy con linh sủng khác chẳng thèm hành lễ với hắn, toàn gọi hắn là “ đồ đần”.
editor: bemeobosua
Chỉ có Ngư Lạc Cuồng Bạo là chủ động hành lễ, đúng là biết cư xử.
Lúc này Ngư Lạc Cuồng Bạo đã bắt đầu bữa tiệc.
Đám sò ngàn râu ở đây nhiều vô kể, lại toàn cấp thấp, gặp nó thì chẳng có cơ hội chống đỡ gì.
Nó cũng khá có tâm, nhả lại hết hạt châu từ đám sò nó ăn.
Quân Văn sợ Phượng Khê chê mấy hạt châu dính nước bọt của nó, nên chủ động giúp lượm, rửa sạch bằng nước biển rồi mới đưa cho Phượng Khê cất vào nhẫn trữ vật.
Mộc Kiếm bực mình lườm Tiểu Chim Béo, lầm bầm:
“Thấy chưa, nó đúng là đồ ngốc! Chủ nhân ta còn tham tiền như vậy, lo gì mấy giọt nước bọt chứ!
Chưa kể vốn dĩ ở trong nước biển rồi, có dơ nổi nữa đâu!”
Tiểu Chim Béo chỉ “phốc phốc” mấy tiếng, chẳng thèm phản ứng.
Mộc Kiếm chẳng thấy xấu hổ, tiếp tục lắm chuyện:
“Ngươi có thấy con lươn nhỏ kia cứ hiện hiện ẩn ẩn không? Nó rõ ràng là cố tình ra oai với chúng ta! Đúng là không biết điều!
Đợi Lôi Kiếp về, ta sẽ thêm mắm dặm muối vài câu, đảm bảo nó bị đánh cho hóa luôn thành con lươn!”
Tiểu Chim Béo lạnh lùng: “Ngươi không thể đem chút sức tưởng tượng đó mà dùng vào tu luyện được à? Cứ nghĩ mấy trò tiểu xảo vô bổ.
Ngươi nhìn lại bản thân đi, đến kiếm quang còn chưa làm ra nổi, không thấy xấu hổ hả?!”
Mộc Kiếm nghẹn lời: “Cái đó là lỗi tại ta chắc?! Muốn trách thì trách chủ nhân tu vi quá thấp, mãi chưa lên được Kim Đan ấy!”
Tiểu Chim Béo cười khẩy, chẳng thèm tranh luận nữa.
Mộc Kiếm muốn phản bác thêm vài câu nhưng cảm thấy khí thế không đủ, đành ngậm miệng.
Nhưng càng nghĩ càng thấy tủi, bị một con chim xem thường đến mức này!
Nhịn thì được, nhục thì không thể nhịn!
Nó lập tức xung phong xin chiến: “Chủ nhân! Cho ta ra ngoài! Ta sẽ đ.â.m thủng hết đám sò ngàn râu này!”
Phượng Khê chẳng buồn đáp lại.
Vì so với nó thì Ngư Lạc Cuồng Bạo xài tốt hơn nhiều!
Làm việc siêng năng, không đòi hỏi gì!
Chưa kể, sau khi ăn no, Ngư Lạc Cuồng Bạo còn giúp đại quân Hải Xà thu gom đóng gói sò ngàn râu, có tầm nhìn chiến lược đấy chứ!
Thực ra, nó cố tình thể hiện cho Phượng Khê thấy.
Sau một thời gian quan sát, nó hiểu rõ: Là một ma sủng con nuôi, nếu muốn vươn lên thì phải tự mở ra một con đường khác biệt.
Nhìn đám linh sủng của chủ nhân vô lương tâm kia, thiếu nhất chính là: biết điều.
Vì vậy nó mới lễ phép với Quân Văn, mới chủ động hỗ trợ đóng gói sò ngàn râu.
Chỉ có làm vậy nó mới có cơ hội thoát khỏi vị trí “cục pin sạc dự phòng”, leo lên thành viên hạch tâm của đội linh sủng.
Chưa kể, trong đám này, nếu đánh nhau dưới nước không ai địch lại nó!
Vẫn câu nói đó: Địa vị là tự mình giành lấy!
Nó phải nỗ lực, lại càng phải cố gắng hơn nữa!
Vụt phát là bay lên ngay!