Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 652
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:41:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
652. Đốt móng heo lớn
Phượng Khê giới thiệu sơ qua về mình với đám người, sau đó lại hùng hồn diễn thuyết một tràng.
Ý đại khái là: tuy ta ngồi trên danh xưng “lão đại”, nhưng cái gánh trên vai ta nặng hơn bất kỳ ai.
Từ khi ta làm lão đại đến giờ, ta mất ăn mất ngủ, sống không bằng c/hết! =))))
Tóc ta rụng từng nắm từng nắm một!
Vì ai cơ chứ? Không phải là vì các huynh đệ đây à?!
…
Đừng nói đến tầng hai tầng ba, ngay cả đám người tên to cao mới nhập nhóm cũng đều cảm động.
Bọn họ cảm thấy xấu hổ vì lúc trước đã từng nghĩ xấu cho nàng!
Lão đại người ta không phải vì uy phong mà ra oai, mà là thật lòng muốn làm việc vì mọi người!
Lão đại đúng là quá có trách nhiệm!
Lão đại đúng là người tốt!
Phượng Khê lại nói tiếp, bảo mọi người đừng phân biệt tầng lớp, phải hỗ trợ lẫn nhau, tương thân tương ái, cùng nhau tiến bộ, bla bla bla…
Làm xong công tác tư tưởng, nàng lại hỏi han tình hình tầng bốn một chút.
Phát hiện ra cũng chẳng khác tầng hai tầng ba là bao.
Nàng đoán là mấy tầng nhà tù cùng chịu trách nhiệm trong địa quật đều có mô-típ nhiệm vụ tương tự nhau.
editor: bemeobosua
Sau đó, Phượng Khê lấy ra bảy viên thú hạch màu tím đưa cho tên to cao, giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.
Vốn dĩ tên to cao vẫn còn lo lắng trong lòng, giờ thì yên tâm hẳn.
“Cố lão đại, tiếp theo chúng ta làm gì?”
Phượng Khê nhìn mặt hồ đóng băng, nói:
“Ta lên đó xem thử.”
Tên to cao hoảng hốt xua tay: “Không được đâu! Băng này nhìn thì tưởng vô hại, nhưng thật ra cực kỳ nguy hiểm!
Trước đây từng có tù nhân vì tò mò mà đi lên, chưa được mấy bước liền bốc cháy ngọn lửa màu xanh lam, rồi cháy thành tro!
Tuy bọn ta không rõ nguyên nhân, nhưng chắc chắn băng này có vấn đề!”
Hắn vừa nói xong, trong thức hải của Phượng Khê lập tức vang lên tiếng chất vấn của Mộc Kiếm với Mật Hoan Khư Thú.
“Sao lúc trước ngươi không nói vụ này? Ngươi cố ý giấu đúng không?
Có phải ngươi muốn hại chủ nhân cháy thành tro không?!
Không ngờ đó nha, ngươi thâm hiểm ghê!
Bảo sao gọi là mật chồn, hóa ra là bụng rắn miệng Phật, gian trá vô cùng...!”
Mật Hoan Khư Thú lúc này chỉ muốn ngửa cổ tru tréo, oan c/hết đi được!
“Chủ nhân, đừng nghe nó xàm! Ta thề, lúc ta về đây thật sự không gặp vụ gì như thế!
À... cũng có thể là có gặp, nhưng do ổ ta đặc thù nên ta mới không sao...”
Mộc Kiếm lạnh lùng: “Được rồi, khỏi giải thích! Giải thích là che giấu, mà che giấu chính là sự thật. Ngươi chính là kẻ có mưu đồ, chính là thứ ăn cháo đá bát!”
Mật Hoan Khư Thú tức đến suýt nội thương!
Nếu không phải thần trí của nó không đấu lại Mộc Kiếm, thì có nói thế nào cũng phải xông vào vòng thần thức đánh cho một trận nên thân!
Nhưng không sao!
Để ta rảnh, ta sẽ lập một cái “liên minh nạn nhân của Mộc Tiện (Mộc Kiếm đê tiện) ”, lúc đó xem ngươi có còn ngông cuồng được nữa không!
Còn Phượng Khê, nàng vẫn tin Mật Hoan Khư Thú. Dù sao thì nàng và nó cũng đã ký khế ước, nàng mà ch/ết thì nó cũng chẳng sống được.
Nàng tiện tay nhặt một hòn đá ném lên mặt băng, không thấy có phản ứng gì.
Tên to cao vội nói: “Bọn ta thử rồi, chỉ sinh vật sống mới bị đốt thành tro.
À... cũng chưa hẳn. Bởi vì nếu ném t.h.i t.h.ể khư thú lên, nó cũng cháy luôn.”
Phượng Khê nghe thế thì lấy ra vài con sò ngàn râu từ chỗ Ngư Lạc Cuồng Bạo, ném lên mặt băng.
Gần như ngay lập tức, mấy con sò ngàn râu liền bốc cháy ngọn lửa xanh lam rồi hóa thành tro bụi.
Phượng Khê lập tức có suy đoán:
Bên trong lớp băng có khả năng giấu một loài săn mồi nào đó, trong suốt, có thể là khư thú, cũng có thể là côn trùng hay thậm chí là tảo.
Thứ này cũng chính là nguyên nhân khiến nước hồ bị đóng băng.
Nó không ăn đồ c/hết, vậy thì dễ xử lý hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-652.html.]
“Mộc Kiếm, ngươi đi chặt cho ta một tảng băng to về đây! Ta nghiên cứu một chút!”
Mộc Kiếm: “...”
Chủ nhân thân yêu của ta ơi!
Nói câu này mà lương tâm không thấy cắn rứt chút nào à?!
Trong mắt ngươi, ta là đồ vật chế/t à?!
Ta là một thanh kiếm sống nhăn răng mà!!!
Tất nhiên Phượng Khê không phải thật sự mặc kệ sống ch/ết của Mộc Kiếm, mà nàng đã suy tính kỹ rồi.
Ổ của Mật Hoan Khư Thú không sao, chứng tỏ thứ phát ra lửa xanh lam dưới băng kia tuy q/uỷ dị, nhưng sức mạnh chưa chắc đã khủng khiếp như tên to cao và bọn họ tưởng.
Hẳn là cái hồ này còn có nhiều giới hạn chưa rõ, nếu không chẳng phải bên trong sẽ chẳng có sinh vật nào sống được sao?
Nói đi cũng phải nói lại, Mộc Kiếm dù có kiếm linh, nhưng thân kiếm vốn không phải sinh vật sống, chắc là không bị ảnh hưởng.
Để chắc ăn, Phượng Khê ném Mộc Kiếm qua bên kia trước, đồng thời thả luôn Heo Vàng ra, để nó hộ tống, bảo vệ cho Mộc Kiếm.
Không chỉ thế, nàng còn thả ra mấy cái bàn tay tí hon làm từ linh lực, chuẩn bị sẵn sàng nhảy vào cứu nếu có chuyện gì xảy ra với Mộc Kiếm.
Mật Hoan Khư Thú trong nhẫn cười đến run rẩy cả người, lắc lư không ngừng!
Đáng đời!
Cho ngươi tội mách lẻo!
Cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi phải không?!
Phượng Khê thật ra chỉ ném Mộc Kiếm xuống một chỗ rất gần mép bờ, nó run rẩy lết từng chút một về phía trước, nhìn chẳng khác nào bị thần hồn nát vía, cứ rón rén như sợ vồ nhầm vào bẫy.
Heo Vàng đảo mắt một vòng, hất một cú vào kiếm: "Đi đi cha nội!"
Mộc Kiếm bị đạp bay ra xa mấy trượng, nhưng vẫn lơ lửng cách mặt băng khoảng ba thước, không dám hạ thấp.
Trong bụng nó mắng Heo Vàng đến tơi tả, mắng tới mức nước miếng tưởng tượng cũng phun đầy đầu đối phương!
Nhưng nó cũng không quên nhiệm vụ chính, nghiêm túc dán mắt nhìn mặt băng.
Vấn đề là… chả thấy gì cả.
Nó đành hạ thấp độ cao hơn chút nữa, vẫn không thấy gì khác thường.
Heo Vàng cũng đang nhìn chăm chú mặt băng. Thấy không có gì bất thường, vì muốn lập công, nó liền nhào ra trước, nằm vật lên mặt băng, dùng móng heo bắt đầu cào cào đục đục lớp băng.
Thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn Phượng Khê, ánh mắt lấp lánh ý: "Thấy biểu hiện của ta chưa?
Bổn heo hiện tại đã là heo biết quay đầu nhìn lại, ngươi có phải thấy ta ngầu hơn rồi không?"
Mộc Kiếm nhìn thấy, lần này không quan sát nữa, bắt tay ngay vào làm việc, mắt trên thân nó phát sáng, chiếu rọi mặt băng từng góc từng góc!
Nó tính đ.â.m ra thêm mấy cái con mắt cho sáng hơn, sau đó tách băng ra mà quan sát cho rõ. Như vậy còn dễ hành động hơn.
Đột nhiên, trên người Heo Vàng bùng lên một luồng lửa màu xanh lam! Trong chớp mắt, ba cái rưỡi móng heo lớn của nó bị thiêu trụi!
Nó hoảng loạn bay lên, nhưng ngọn lửa xanh kia vẫn tiếp tục lan tràn trên người nó.
May mà Phượng Khê phản ứng nhanh, điều khiển bàn tay linh lực vỗ liền mấy cái vào chỗ cháy, cuối cùng cũng dập được lửa.
Tuy nhiên, nàng chú ý nhiều hơn đến Mộc Kiếm.
Bởi vì Heo Vàng dù có bị cháy sạch cũng chẳng ch/ết được, hồi phục sớm muộn cũng xong, không đáng lo.
Nhưng nếu Mộc Kiếm bị hỏng thì phiền phức to.
Mà Mộc Kiếm lúc này chẳng biết là sợ đến choáng hay đang ngẩn người, cứ đứng trơ trơ không nhúc nhích.
editor: bemeobosua
Phượng Khê đang định dùng bàn tay nhỏ kéo nó về, thì nó lại bất ngờ động đậy!
Nó chui xuống mặt nước, chủ động quấn lên luồng hỏa diễm xanh kia đang cháy sót lại trên mặt băng!
"Aaaa... Aaa! Sảng khoái! Dễ chịu thật sự!
Chính là cảm giác này! Tuyệt vời!"
"Đây đúng là cái thứ 'tia bá' mà chủ nhân vô lương tâm kia hay nhắc tới! Quá đã!"
Phượng Khê: "..."
Một là, cái đó gọi là SPA nhé.
Hai là, ngươi có thể đừng phát ra cái âm thanh nhũn người như thế được không?!
Tuy nhiên nàng cũng thật không ngờ ngọn lửa xanh này với Mộc Kiếm lại giống như... tận hưởng.
Nếu vậy thì dễ làm rồi!
Lúc này, ngọn lửa xanh còn sót lại trên mặt băng đã tắt.
Mộc Kiếm vẫn còn vẻ mặt chưa thỏa mãn, nói với Phượng Khê:
"Chủ nhân, ném thêm mồi nhử nữa đi, ta muốn thư giãn thêm một đợt tia bá!"