Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 653

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:41:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

653. Thật coi ta là ngốc bạch ngọt chắc?!

Phượng Khê nhìn bộ dạng tức tối mà buồn cười của Mộc Kiếm, nhếch môi bật cười:

“Ngươi đem khối băng đó lấy lên trước đã, chuyện tia bá tính sau.”

Mộc Kiếm tuy hơi miễn cưỡng, nhưng cuối cùng vẫn làm theo.

Do lớp băng quá dày, việc chặt lấy vô cùng khó khăn, nó phải gồng mình vận hết sức lực mới cạy ra được một tảng băng lớn. Nhưng để tự mình lôi lên bờ thì lại vượt quá khả năng.

Phượng Khê bèn cho Heo Vàng duỗi móng ra, một phát kéo tảng băng nặng đó lên bờ.

Vì tận mắt trông thấy ngọn lửa xanh lam kỳ dị vừa rồi, đám tù nhân đều tự động lùi xa mấy trượng, sợ bị vạ lây.

Phượng Khê cũng không dám sơ suất, đứng cách khối băng vài trượng, giơ tay ném vài cái sò ngàn râu về phía nó.

Sò râu vừa chạm vào mặt băng liền bùng lên ngọn lửa xanh lam rồi hóa thành tro bụi.

Tốc độ xảy ra quá nhanh, đến mức Phượng Khê cũng không kịp nhìn rõ đầu mối.

Nàng lại tiếp tục ném thêm vài cái sò ngàn râu...

Trong suốt quá trình đó, Mộc Kiếm cứ “nằm sấp” trên khối băng mà hưởng thụ luồng tia sét, dẫu lòng muốn được sướng, nhưng vì sợ làm hỏng việc của Phượng Khê nên nó chỉ đành nhẫn nhịn.

Nhưng chính vì ở gần như thế, nên khi Phượng Khê còn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, thì nó đã thấy rồi!

“Chủ nhân, chủ nhân, ta thấy rồi!

Là côn trùng! Là côn trùng trong suốt!

Ngọn lửa xanh lam là do bọn nó phun ra đó!

Ngươi có muốn ta bắt cho một con chơi không?”

Nhận được sự đồng ý của Phượng Khê, Mộc Kiếm lập tức bắt đầu cắm cắm chọc chọc trên mặt băng!

Có vẻ bọn côn trùng trong băng bị chọc giận, liền liên tục phun lửa xanh lam.

Người thường gặp cảnh này e là đã cháy thành tro, nhưng Mộc Kiếm thì vẫn cứ phè phỡn kêu ư ử.

“Chủ nhân à, ta thật sự không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm giác hiện giờ, thư thái cực kỳ luôn đó!

Băng thì lạnh buốt, mỗi tấc trên thân kiếm đều cảm thấy dễ chịu vô cùng...”

Phượng Khê bỏ ngoài tai mấy lời nhảm nhí kia, ngạc nhiên hỏi:

“Ngươi nói lạnh buốt à?”

Lửa đáng lẽ phải nóng chứ? Sao lại là cảm giác lạnh buốt?

Mộc Kiếm lầu bầu đáp:

“Thì đúng là lạnh buốt mà, lạnh thấu tim ấy, ngâm trong đó chỉ muốn hô lên: đời thật đáng sống...”

Phượng Khê nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó.

Chính là do đám côn trùng trong suốt kia phun ra ngọn lửa lam mang thuộc tính cực hàn, nên mới khiến mặt hồ đóng băng tức thì.

Có lẽ đây chính là cách chúng đi săn, những con tôm cá hay thú nước yếu ớt chưa kịp chạy trốn sẽ bị đông cứng rồi trở thành mồi ngon.

Đang lúc nàng còn phân tích, Mộc Kiếm thì vẫn vừa hưởng thụ tia sét vừa tiếp tục chọc chọc vào băng.

Không phụ lòng người có tâm, cuối cùng nó cũng chọc trúng một con côn trùng!

Vô cùng đắc ý, nó bay tới trước mặt Phượng Khê, xoay vòng ba trăm sáu mươi độ để khoe chiến tích, một con côn trùng trong suốt bị ghim trên đầu kiếm.

Đúng như lời nó nói, con trùng này quả thật gần như trong suốt. Nhưng nếu nhìn kỹ vẫn thấy được hình dáng lờ mờ, đặc biệt là phần đầu có một vệt lam nhạt.

Không rõ là do rời khỏi lớp băng hay do đã ch/ết, mà thân thể nó càng lúc càng đậm màu, cuối cùng hoàn toàn chuyển sang màu lam.

Ngay khi Phượng Khê còn đang quan sát, trong thần thức của nàng đột nhiên vang lên đủ loại âm thanh:

“Ăn nó!”

“Cho ta ăn con trùng đó!”

“Thèm ch/ết đi được!”

Tất cả đều phát ra từ đại quân Hải Xà.

Bọn chúng vốn rất biết điều, bình thường dù đói cũng không làm phiền Phượng Khê.

Nhưng lần này xem ra là thèm tới mức không chịu được nữa nên mới đồng loạt đòi ăn.

Phượng Khê chợt nhớ trước kia ở vùng Trăng Non Chi Hải, đám Hải Xà này từng canh giữ Vạn Niên Huyền Băng Tảo, một loại thực vật có thuộc tính cực hàn. Giờ chúng cảm thấy hứng thú với loại côn trùng này cũng là điều dễ hiểu.

Nếu vậy, chẳng phải đồng nghĩa với việc chúng không hề sợ ngọn lửa lam của lũ côn trùng sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-653.html.]

Chính xác. Đã dám ăn côn trùng, đương nhiên không ngán lửa do chúng phun ra.

Nghĩ vậy, Phượng Khê bèn thử thả một con Mê Chướng Hải Xà ra.

Không phải vì lý do gì to tát, chỉ là khối băng này đủ lớn để nó trổ tài.

Vừa được thả ra, con Hải Xà kia đã nhìn chằm chằm con trùng trên mũi kiếm của Mộc Kiếm, nước dãi nhỏ ròng ròng.

Phượng Khê hất cằm về phía Mộc Kiếm, nó lập tức ném con côn trùng cho con rắn kia.

Xoẹt! Một ngụm nuốt trọn!

Sau đó, nó lập tức quay sang nhìn chằm chằm khối băng, rõ ràng trong đó vẫn còn nhiều “món ngon”.

Nhận được lệnh, Mê Chướng Hải Xà liền bò đến gần chỗ Mộc Kiếm từng đ.â.m thủng, rồi tiêm nọc độc vào bên trong.

Mộc Kiếm bị hành động lẳng lơ ấy làm cho choáng váng:

“Chủ nhân, ngươi nói thử xem, nó có bị thiểu năng không?

Khối băng to vậy mà nhỏ xíu nọc độc đó có ăn thua gì...”

Nó còn chưa dứt lời thì khối băng đã bắt đầu tan chảy với tốc độ kinh người!

Nguyên nhân chắc chắn là đám côn trùng bên trong bị ch/ết, bởi vì chúng đều đã chuyển sang màu lam.

Mộc Kiếm: Má ơi! Độc dữ thần hồn!

May là ta là kiếm, độc với ta vô dụng!

Ta quả nhiên là một thanh tiểu kiếm bình thường mà kiên cường biết bao!

Mê Chướng Hải Xà lúc này cũng không chờ nổi nữa, bắt đầu đập khối băng.

Chỉ chốc lát, băng vỡ vụn.

Đám côn trùng lẩn trốn bên trong lập tức bị nuốt sạch.

Các phạm nhân đứng xem đều ch/ết lặng!

Đặc biệt là tù nhân tầng hai và ba!

Lão đại... cái con quái xà này là từ đâu ra vậy?!

Không ngờ lại chẳng sợ ngọn lửa lam, còn nuốt trọn bọn côn trùng như ăn bánh!

Đám Khư Thú thuộc dòng rắn thì càng nghẹn họng!

Cũng là rắn cả, sao bên người người ta lại oách thế hả trời?!

Phượng Khê lúc này thật sự phấn khởi trong lòng!

Không những tìm ra cách khắc chế lũ côn trùng, lại còn có thể bổ sung khẩu phần cho đại quân Hải Xà, đúng là một mũi tên trúng bốn con nhạn!

Nàng lập tức thả toàn bộ Hải Xà ra, để chúng tự do mò mẫm bắt côn trùng trên mặt băng.

Lần này, đám tù nhân càng thêm há hốc miệng!

Trời ạ... nhiều vậy luôn?!

Đào tổ rắn chắc?!

Đám tù tầng bốn ban nãy còn định mưu tính điều gì, lúc này cũng tắt luôn mọi ý định.

Trước thực lực nghiền ép tuyệt đối, bất kỳ tính toán nhỏ nhặt nào cũng chỉ là trò hề ngu ngốc.

Ai nấy đều biết điều, chỉ có Mộc Kiếm là không vui nổi.

Vì đám Hải Xà đã đến, bọn côn trùng chưa kịp phun lửa đã bị xử luôn, nó làm gì còn cơ hội "tắm tia sét" nữa chứ?

Đang buồn buồn ủ rũ, Phượng Khê chép miệng nhìn nó một cái, lúc này nó mới thấy đám Hải Xà cố tình để trống ra một khoảng băng.

Phượng Khê tiện tay ném vài con sò ngàn râu lên đó, trong nháy mắt, lại bốc lên lam diễm.

Mộc Kiếm lập tức lao xuống như cá gặp nước, cắm đầu đ.â.m vào.

Quả nhiên chủ nhân vẫn thương ta nhất!

Mấy kẻ ngu ngốc kia tưởng ta cáo trạng làm mất lòng người, đúng là đầu đất.

Bọn họ không hiểu, ta là tự nguyện làm đao cho chủ nhân!

Chủ nhân hát mặt đỏ, ta lên mặt trắng; việc xấu cứ để ta gánh!

Còn các ngươi ghét ta ư? Thì sao? Chủ nhân thích ta là được rồi!

Á á! Ta đây là trải qua trăm cay nghìn đắng, lửa luyện mấy lần mới thành hình đấy, thật coi ta là ngốc bạch ngọt dễ lừa chắc?

Loading...