Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 654
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:41:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
654. Phồn hoa như gấm
Mộc Kiếm lúc này đang sung sướng lăn lộn trong ngọn lửa lam sắc.
Tiếc là tầng băng bên ngoài bắt đầu tan dần.
Dù sao nó cũng chỉ duy trì được nửa canh giờ, trước đó lại tiêu tốn không ít thời gian rồi.
Điều Phượng Khê thắc mắc là: Vì sao băng cứ đến nửa canh giờ lại tan?
Không thể nào chỉ vì đám côn trùng kia chỉ sống được nửa canh giờ chứ?!
Rất nhanh sau đó, nàng đã có câu trả lời nhờ mấy con Mê Chướng Hải Xà.
Thì ra mấy con côn trùng kia trong nháy mắt đã hóa thành trứng cực kỳ nhỏ bé.
Còn là "hóa thành trứng" hay "đẻ trứng" thì cũng chịu, vì mọi chuyện diễn ra nhanh quá, không ai kịp kiểm chứng.
Nhưng có một điều chắc chắn, mặt hồ kỳ lạ kia chính là do loài côn trùng ấy gây nên.
Côn trùng trưởng thành thì khiến nước kết băng.
Chúng hóa thành trứng thì băng tan.
Tuần hoàn như vậy, lặp đi lặp lại, không ngừng nghỉ.
Phượng Khê nghĩ bụng: nếu đã thả quân đoàn Hải Xà ra rồi thì sao có thể để bọn chúng trở về tay không? Thế là lập tức sắp xếp nhiệm vụ rõ ràng:
Băng kết thì bắt côn trùng.
Băng tan thì bắt thú.
Vừa giúp nàng tích lũy thêm lương thực dự trữ, lại vừa thu thập nhiều thú hạch màu tím, quá lời!
Còn bản thân nàng thì ngồi bên bờ, trò chuyện với đám phạm nhân ở tầng thứ tư.
Nói là “trò chuyện”, chứ thực ra là đánh vào lòng người.
Nói tới mức khiến cả một gã to cao như tòa tháp cũng bị nàng dỗ cho… khóc.
“Nam nhi không dễ rơi lệ, chẳng qua là chưa đến chỗ thương tâm.” — nàng tự thấy mình nói thật đúng!
Đợi thấy thời cơ thích hợp, Phượng Khê mới bắt tay vào khắc họa Trận Bàn truyền tống.
Hiện tại với trình độ của nàng, chưa thể vẽ được trận pháp truyền tống đi xa, không phải vì không biết, mà là vì tu vi có hạn.
Dù thần trí nàng nghịch thiên cỡ nào thì cũng bị giới hạn bởi tu vi.
Cho nên nàng chỉ có thể thiết lập các Trận Bàn truyền tống chia theo từng giai đoạn.
Từ lối ra tầng hai truyền lên tầng ba, rồi từ tầng ba truyền đến tầng bốn...
Khi đám phạm nhân tầng bốn thấy nàng thật sự bắt đầu khắc Trận Bàn thì lần nữa kinh ngạc:
“Nàng cái gì cũng biết?!
Nàng là người à?!”
Trong khi Phượng Khê loay hoay với Trận Bàn, Mộc Kiếm thì cứ nằm sướng rên dưới tia sét lam.
Sau một hồi tôi luyện, bề ngoài của nó cũng thay đổi, hoa văn gỗ trên mũi kiếm biến mất, thay bằng lớp vỏ đen đặc trưng.
Trong lòng Mộc Kiếm tràn đầy đắc ý:
“Hứ! Tiểu Chim Béo cứ chê ta không chịu tu luyện, giờ thấy chưa?!
Bổn Kiếm chỉ cần nằm phơi tia sét là mạnh lên!
Kiếm có phúc thì cần gì cày cuốc?!”
Phượng Khê vốn định sau khi khắc xong Trận Bàn từ tầng ba sang tầng bốn thì mới đi, nhưng nhìn sắc trời thì rõ là không kịp nữa rồi.
Nếu để quá lâu, không chừng xảy ra biến cố.
Vì vậy, đợi khi đám cao to lên xong, nàng cũng nhanh chóng đưa người rút về.
Về tới nhà tù, Phượng Khê mới chợt nhớ ra:
“Ơ mà… mấy phạm nhân ở trong hang chẳng uống Xá Miễn Đan mà vẫn an toàn?”
Có thể dựa vào điểm này mà làm một chút… văn chương.
Ngoài ra, nàng còn rất quan tâm đến một vấn đề nữa:
"Quân đoàn Hải Xà tích lũy lương thực có phải là công dã tràng xúc nước bằng giỏ tre không?"
Bởi vì theo lời các phạm nhân, xác Khư Thú vừa lấy lên sẽ hóa thành hư vô. Vậy thì sống dưới nước chắc cũng thế?
Quả nhiên, nàng rất nhanh đã nghe thấy tiếng than vãn của đại quân Hải Xà.
Lương thực chúng tích góp hết sạch!
Toi công rồi!
Nhưng mà... cũng không phải là không có thu hoạch. Dù sao cũng gom được một đống thú hạch màu tím, toàn bộ đều bị chủ nhân vô lương tâm "hốt sạch".
Chúng nó chỉ là công cụ thú thôi mà!
Phượng Khê cũng chẳng thèm an ủi đàng hoàng, chỉ nhàn nhạt nói:
"Dù lương thực không còn, nhưng coi như được ăn một bữa thịnh soạn, có lỗ đâu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-654.html.]
Đại quân Hải Xà: “…???”
Ai là không lỗ?!
Chủ nhân ngươi mới là lời to ấy!
Ngay khi bọn chúng còn đang thầm oán, đột nhiên có một con Mê Chướng Hải Xà kêu lên, bắt đầu… lột xác.
Những con khác lập tức đơ người.
Lột xác nghĩa là thăng cấp! Chẳng lẽ… nó sắp thăng cấp?!
Theo lý, yêu thú sống dưới nước rời khỏi môi trường thủy sinh rất khó thăng cấp, đặc biệt là yêu thú cấp cao như bọn chúng.
Nhưng mà… nó lại thăng thật. Chẳng phải là vận may chó cắn sao?!
Đang khi ghen tị, đám còn lại cũng bắt đầu… lột xác hàng loạt!
Cả bầy cùng thăng cấp!
Một bên khác, Ngư Lạc Cuồng Bạo đứng nhìn:
#%# $ ________________________@@! ! !
Tại sao?!
Tại sao đám rắn ngu kia đều thăng cấp mà ta thì không nhúc nhích?
Chẳng lẽ là do bọn chúng ăn mấy con côn trùng kia?
Sớm biết vậy... Ờ mà có biết sớm cũng chẳng dám ăn, lỡ ăn xong tan xác thì sao?
Nhưng rất nhanh, nó cũng nhận ra tu vi mình có biến chuyển, tuy chưa đủ để thăng cấp, nhưng vẫn có tăng trưởng rõ rệt.
Vậy có nghĩa là…
Ăn thịt Khư Thú giúp tăng tu vi?
Phượng Khê cũng đoán ra điều tương tự, trước đó, con Tri Chu Khư Thú kia ăn thịt đồng loại xong là thăng cấp.
Ban đầu nàng nghĩ chỉ có Khư Thú ăn mới hữu dụng, nhưng giờ thì có vẻ ma thú cũng dùng được.
Vậy còn linh thú?
Thậm chí... tu sĩ thì sao?
Phượng Khê kích động vô cùng. Nếu có hiệu quả thật, vậy thì đám phạm nhân trong hang có khi cũng thăng cấp được! Biết đâu còn chữa được tổn thương thần thức nữa…
Dĩ nhiên, mới chỉ là suy đoán, phải thử mới biết. Nhưng nguy hiểm thì chắc chắn là có.
Thực ra, nàng nghi rằng thú hạch còn có tác dụng mạnh hơn nữa, nhưng nếu dùng sai cách, rất có thể hại nhiều hơn lợi.
editor: bemeobosua
Đúng lúc ấy, trong đan điền, năm cây linh căn của nàng đồng loạt rung rinh làm nũng.
Giống như muốn nếm thử xem thú hạch màu tím có vị gì!
Hôm nay tâm trạng Phượng Khê tốt, lại được quân đoàn Hải Xà “gửi tặng” bao nhiêu thú hạch, nên nàng hào phóng chia cho mỗi linh căn một viên.
Không chỉ linh căn, Mộc Kiếm, Tiểu Chim Béo, Heo Vàng, Hoang Dã Mê Tung Thố và cả Ngư Lạc Cuồng Bạo đều có phần.
Riêng đám gia tộc Càn Khôn thì khỏi, bọn chúng chẳng hứng thú với thú hạch nên nàng khỏi cần chia.
Quân đoàn Hải Xà giờ còn đang lo thăng cấp, ăn cả đống côn trùng rồi nên giờ cũng chẳng thèm để ý đến thú hạch nữa.
Chỉ có Khô Thụ Chi bị ngó lơ: “…”
Cái gì mà bất công vậy?!
Dù ta tới sau thì cũng phải được ưu đãi chứ!
Ta mù mới ký khế ước với cái chủ nhân vô lương tâm như ngươi đấy!
Thật ra là do Phượng Khê… quên mất nó.
May mà Tiểu Chim Béo nhắc nhở, nàng mới nhớ ra và bù lại cho Khô Thụ Chi một viên thú hạch màu tím, còn thêm cho nó một viên thú hạch màu trắng nữa.
Khô Thụ Chi trong nháy mắt được chữa lành vết thương tâm hồn!
Thật ra làm linh sủng cho chủ nhân vô lương tâm … cũng không tệ lắm.
Thú hạch màu tím chứa năng lượng cực kỳ mạnh, Hoang Dã Mê Tung Thố vừa ăn xong đã… ngủ mê mệt.
Tiểu Chim Béo thấy thế, cẩn thận thử hấp thu một phần, thấy không có vấn đề gì mới yên tâm hấp thu hết toàn bộ.
Ngư Lạc Cuồng Bạo cũng làm theo, thận trọng một chút thì chẳng bao giờ sai.
Riêng Mộc Kiếm, Heo Vàng với Khô Thụ Chi thì như trâu nhai hoa mẫu đơn, chưa kịp nếm ra mùi vị gì đã “nuốt trọn” xuống bụng.
Phượng Khê nhìn mà muốn ngất: ba con hàng này đúng là ba cái hang không đáy!
Khô Thụ Chi thấy vậy thì cảm thấy: có khi nào nên thể hiện chút bản lĩnh? Không thôi lần sau chia đồ ngon lại quên mất mình thì tiếc ch/ết!
Thế là chủ động mời Phượng Khê ngắm hoa.
Phượng Khê: “???”
Sau đó nàng liền thấy trên người Khô Thụ Chi... nở ra từng đóa hoa tươi.
Hoa nở rực rỡ, cảnh xuân phồn hoa như gấm, đẹp đến ngẩn ngơ.