Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 656

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:41:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

656. Ta hình như có cảm giác gì đó rồi!

Đám Khư Thú như Độc Xà vẫn còn chưa biết đại quân Hải Xà cũng đang nhắm đến đám Hóa Giao Thảo, bọn chúng bây giờ chỉ biết... ăn, ăn nữa, ăn mãi.

Bốn con Tri Chu Khư Thú bên kia cũng đang cặm cụi gặm thịt, gặm đến mức mắt sáng rực.

Cả đời chúng chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày được ăn thịt Khư Thú cùng thú hạch màu tím sậm!

Nói không ngoa, bây giờ có ch/ết cũng không uổng!

Mật Hoan Khư Thú cũng len lén ăn thịt bên cạnh, tuy nó rất muốn ăn thú hạch, nhưng cũng biết muốn moi được thứ đó từ tay Phượng Khê, e là còn khó hơn lên trời.

Kẻ mạnh thì phải học cách thích nghi, không phải ngồi đó than thở.

Nhưng khi nghe Mộc Kiếm khoe khoang chuyện được ăn thú hạch màu tím, trong lòng nó bắt đầu không vui.

editor: bemeobosua

Cũng là linh sủng cả, sao lại bị đối xử khác nhau?

Nhưng nghĩ lại thì, người ta bị nhốt trong phòng giam mới được chia thú hạch, còn nó thì đâu có theo vào…

Nếu không…

Mật Hoan Khư Thú lắc đầu, tiếp tục gặm thịt, coi như đang ăn cơm nguội vậy.

Một lát sau, gã râu quai nón phấn khích kêu lên:

“Lão đại! Ta hình như có cảm giác rồi!”

Phượng Khê: “…”

Câu này nghe dễ gây hiểu lầm lắm nha!

“Lão đại, ta thấy có phản ứng thật! Thức hải ấm lên, cảm giác còn rõ ràng hơn cả khi uống đan bổ thần thức!”

Những người khác cũng phụ họa:

“Phải đó lão đại! Ta cũng thấy vậy! Thịt Khư Thú này hình như có tác dụng bổ thần thức thật!”

“Không chỉ thần thức đâu, tu vi ta cũng như khôi phục được chút ít, dù chưa rõ ràng, nhưng chắc chắn có hiệu quả!”

Phượng Khê trước đó cũng từng đoán như vậy, nhưng chưa có chứng thực. Giờ thì yên tâm rồi.

Tri Chu Khư Thú với bầy rắn thì chưa thấy phản ứng rõ, chắc còn phải ăn thêm thời gian nữa mới thấy.

Nàng quay sang nhìn Quân Văn.

“Ca, huynh thấy sao?”

Quân Văn gãi đầu:

“Có chút cảm giác, nhưng không rõ ràng lắm.”

Phượng Khê thấy vậy cũng không bất ngờ. Bởi lẽ thần thức của Quân Văn chưa từng bị tổn hại, tu vi lại đang kẹt ở Kim Đan tầng chín đại viên mãn, đứng ở ngưỡng cửa đột phá.

Có lẽ có thể để huynh ấy thử dùng thú hạch.

Trước đây nàng sợ năng lượng thú hạch quá mãnh liệt, lỡ xảy ra chuyện thì không ổn, nên mới không dám đưa Quân Văn dùng bừa.

Nhưng giờ xem ra, chắc cũng có thể thử một chút.

Nàng không giấu diếm đám phạm nhân, nói thẳng với Quân Văn:

“Ca, thần trí huynh ổn định hơn người khác, thử dùng thú hạch màu trắng xem. Nhưng muội nói trước, có thể hiệu quả, cũng có thể rất nguy hiểm. Huynh phải suy nghĩ kỹ.”

Quân Văn lập tức ra dáng hào hùng nghĩa khí:

“Tiểu muội, muội còn dám lấy thân thử độc, ta lại sợ gì?!

Đừng nói thú hạch màu trắng, cho dù là màu tím ta cũng dám thử!”

Phượng Khê: …Ngũ sư huynh à, ta bảo huynh bắt chước thôi, đâu có kêu huynh vượt mặt luôn đâu!

Nàng đưa cho huynh ấy một viên thú hạch màu trắng, Quân Văn không dám nuốt hết, chỉ nuốt một nửa.

Vừa vào bụng, đan điền đã có dòng nước ấm dâng lên, thức hải cũng ấm nóng.

Hắn vội ngồi xuống tĩnh khí ngưng thần.

Đợi hấp thu hết nửa viên đầu, hắn lại nuốt nốt phần còn lại.

Phượng Khê thấy thế, lòng yên tâm hẳn.

Xem ra tuy năng lượng trong thú hạch khá dữ dội, nhưng với Ngũ sư huynh thì vẫn trong tầm kiểm soát.

Phượng Khê nhìn sang đám phạm nhân:

“Các ngươi cứ dùng thịt Khư Thú để bồi bổ thần thức và thân thể trước đã. Khi ổn định rồi ta sẽ phát thú hạch sau.”

Ban đầu bọn họ cũng không ý kiến gì khi thấy Quân Văn được chia thú hạch. Dù sao thân sơ có khác, lão đại ưu tiên ca ca cũng hợp lý.

Giờ nghe nàng hứa hẹn như vậy, ai nấy đều cảm động rớt nước mắt.

Phượng Khê cũng nói với đám Tri Chu Khư Thú và bầy rắn:

“Các ngươi cũng thế. Bồi bổ quá nhanh không tốt, từ từ mà tiến.”

Tuy đám Khư Thú cảm thấy nàng nói có vẻ hơi nước lèo, nhưng có thịt ăn là tốt rồi, không ai ý kiến.

Chỉ có Mật Hoan Khư Thú là chua đến bật khói!

Còn ta thì sao? Ta thì sao chứ?!

Ta to thế này, ngươi không thấy sao?!

Đám ổ cỏ của ta bị ngươi thu hồi một nửa, ngươi không áy náy chút nào à?

Đừng nói với ta cái nồi đó là do Khô Thụ Chi gây ra, xảy ra trong nhẫn trữ vật của ngươi thì ngươi cũng phải có trách nhiệm chứ!

Không biết có phải nó oán niệm quá nặng không, mà Phượng Khê cuối cùng cũng liếc nhìn nó.

“Nhân lúc nước hồ còn chưa đóng băng, ngươi tự lặn xuống bắt mấy con Khư Thú sống dưới nước đi.”

Mật Hoan Khư Thú: …

Ta mà làm được thế, ta còn trông chờ vào ngươi làm gì?!

Đúng là khi dễ người ta quá đáng!

Mật Hoan Khư Thú tức đến run rẩy, rút người lại trong ổ cỏ, giả vờ không nghe không thấy.

Phượng Khê nháy mắt, không thèm để ý nó nữa.

Ước chừng cũng gần đến canh giờ, nàng quay lại nhà tù.

Mấy chuyến sau đó xuống địa quật cũng theo kiểu y hệt:

Đại quân Hải Xà vừa săn vừa ăn côn trùng, Mộc Kiếm thì ở trong lửa lam chơi trò điều khiển tia sét.

Đám phạm nhân, Tri Chu Khư Thú và bầy rắn thì tiếp tục ăn thịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-656.html.]

Quân Văn thì từng chút một thử nuốt thú hạch màu tím, nhưng hiện giờ mới dám dùng nửa viên một lần.

Trong thời gian đó, Phượng Khê còn tìm được thêm hai loại nguyên liệu luyện Xá Miễn Đan, thu hoạch khá tốt.

Ai nấy đều hài lòng, chỉ có Mật Hoan Khư Thú là càng lúc càng chua, thậm chí còn có lần bỏ nhà ra đi.

Chỉ là ông trời không giúp, đang đi thì gặp gió lớn, bị quật bay về lại, suýt chút nữa rơi tõm xuống hồ.

Cũng may được Heo Vàng đá một cú, mới không bị ướt như chuột lột.

Mật Hoan Khư Thú cảm thấy, thời gian này… đúng là không sống nổi nữa!

Đã vậy Mộc Kiếm còn thỉnh thoảng xát muối vào lòng nó:

“Hôm qua bọn ta lại được chia thú hạch! Màu tím đấy nhé!

Ta bây giờ vừa luyện tia sét vừa uống thuốc, tu luyện lên vèo vèo!

Danh hiệu kiếm số một thiên hạ chắc sắp thuộc về ta rồi!

Mà thật ra ta cũng thấy tội cho ngươi lắm…

Ngươi nói ngươi ấy hả, bản lĩnh không có, bối cảnh không có, diện mạo thì… haiz…

Chỉ biết rúc vào ổ cỏ sưởi nước, giờ còn có chủ nhân che chở, chứ sau này không còn dựa được nữa, ngươi sống làm sao hả trời?!”

“Đáng tiếc thật, ngươi không thể rời khỏi địa quật, nếu không thì giống như Khô Thụ Chi ấy, có thể theo chủ nhân ra ngoài hưởng phúc lâu dài rồi…”

Mật Hoan Khư Thú tức đến phồng cả người, không nói một lời.

Hưởng phúc?

Hừ!

Ngươi thì biết cái gì!

Tự do mới là thứ quan trọng nhất!

Hôm đó, Phượng Khê cảm thấy đã đến lúc lửa đủ chín.

Nàng có được cảm giác ấy là vì số lượng côn trùng trong hồ ngày càng giảm, lớp băng trên mặt hồ cũng không còn phủ kín toàn bộ mặt nước nữa.

Nàng hoàn toàn có thể bơi qua hồ.

Dĩ nhiên, để đề phòng bất trắc, nàng vẫn để đại quân Hải Xà canh giữ xung quanh hộ vệ.

Có chúng ở đó, côn trùng không dám bén mảng tới gần.

Phượng Khê cũng không để người khác theo cùng, mà tự mình bơi qua bên kia hồ, đặt sẵn trận bàn truyền tống. Sau đó, những người khác chỉ cần thông qua trận pháp mà đi, căn bản không cần mạo hiểm lội nước.

Các phạm nhân một lần nữa cảm động đến rơi nước mắt trước hành động này của Phượng Khê.

Chắc chắn là tổ tiên bọn họ đội mồ dậy đốt nhang rồi, nên mới gặp được một vị đại ca tốt thế này!

Phượng Khê thuận lợi bơi đến bờ bên kia. Nhưng nàng không lên bờ ngay.

Vì không xa đó, nàng thấy thấp thoáng có bóng người lay động.

May mà lúc ra ngoài, nàng cẩn thận dán Ẩn Thân Phù. Hơn nữa lúc này nàng còn đang ở dưới nước nên cũng không bị phát hiện.

Điều khiến Phượng Khê cảm thấy kỳ lạ là mấy người kia không mặc áo tù, chẳng lẽ không phải phạm nhân tầng năm?

Nếu không phải thì là ai?

editor: bemeobosua

Khi nàng còn đang nghi hoặc, những bóng người đó lại biến mất không thấy đâu.

Phượng Khê suýt tưởng mình hoa mắt.

Cẩn thận quan sát thêm một lúc, nàng lại thấy có bóng người xuất hiện. Lần này thì ở xa hơn một chút, mà trông cũng không giống đám người vừa nãy.

Phượng Khê càng thêm nghi hoặc.

Đợi thêm một hồi nữa, lại xuất hiện vài bóng người khác, vị trí cũng chẳng giống mấy lần trước.

Tuy nhiên, điểm chung là đều chỉ lóe lên một lát rồi biến mất.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Chưa hiểu rõ tình hình, Phượng Khê không dám manh động. Nàng tiếp tục nấp dưới nước quan sát.

Đại quân Hải Xà ẩn mình dưới đáy hồ, ngăn côn trùng lại gần, xung quanh không hề đóng băng, nên nàng hoàn toàn an toàn.

Phượng Khê theo dõi rất lâu, cảm thấy những bóng người kia dường như không phải là thực thể, nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì vẫn chưa rõ.

Để thăm dò hư thực, nàng lén ném Khô Thụ Chi lên bờ.

Khô Thụ Chi ngụy trang thành một đám cỏ dại, len lén lại gần bóng người… rồi xuyên thẳng qua.

Không có chuyện gì xảy ra cả.

Phượng Khê vẫn chưa yên tâm, lại thả Heo Vàng ra thử.

Kết quả vẫn như cũ, Heo Vàng cũng xuyên qua bóng người.

Tiếp theo là Mộc Kiếm.

Mộc Kiếm trông nổi bật nhất, nhảy nhót tung bay, không chỉ xuyên qua mà còn múa mấy đường kiếm ngay trong bóng người.

Lúc này Phượng Khê mới dám từ dưới nước ló lên thử.

Bóng người hoàn toàn không phản ứng gì với nàng.

Phượng Khê thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cảm thấy tốt nhất nên đi tìm phạm nhân tầng năm hỏi thử, chắc bọn họ sẽ biết những bóng người kỳ lạ đó là gì.

Nàng gửi tin nhắn cho Quân Văn, báo sơ lược tình hình, rồi cẩn thận tiến về phía trước.

Trên đường, thỉnh thoảng lại thấy bóng người xuất hiện, Phượng Khê cẩn trọng né tránh từng lần.

Đi được khoảng ba mươi dặm, cuối cùng nàng nghe thấy có tiếng người trò chuyện.

"Gần đây phạm vi mặt hồ đóng băng có vẻ nhỏ lại, trong hồ xảy ra chuyện gì chăng?"

"Xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến chúng ta. Đám khư thú dưới hồ đều có thú hạch màu tím, chúng ta chỉ cần gi/ết đám có thú hạch màu đen là được."

"Đúng đấy, mấy ngày nay thức hải chấn động mạnh quá, chúng ta mau chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rút cho lẹ!"

Phượng Khê nghe được đoạn đối thoại, mắt đảo một vòng, đổi sang một bộ y phục khác.

Sau đó đường hoàng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đám phạm nhân kia nhìn nàng một cái, rồi bình thản tiếp tục bước đi.

Đối với việc thỉnh thoảng có bóng người xuất hiện, bọn họ đã sớm quen rồi.

Một lát sau, Phượng Khê lại đổi một bộ quần áo, thay luôn cả dung mạo, tiếp tục ngang nhiên xuất hiện trước mặt họ, vừa đi vừa nghe lén không chút kiêng dè.

Loading...