Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 658

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:41:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

658. Lòng ta ngay thẳng, không hổ với lương tâm.

Khư thực kia vừa nhận ra tình hình bất ổn đã nhanh chóng chui tọt xuống đất, biến mất không thấy tăm hơi.

Khô Thụ Chi cực kỳ bực bội.

Biết sớm đám chó đó chạy nhanh vậy, thì nãy giờ nó đã phải ăn nhanh hơn rồi!

Giờ thì hay rồi, để bọn chúng chạy mất, lần sau muốn gặp lại không biết đến đời nào!

Lúc này, đám phạm nhân ở tầng năm vẫn còn mải tập trung nhìn về phía trên mặt đất bị xuyên thủng, hoàn toàn không để ý đến Phượng Khê, càng không nói tới Khô Thụ Chi.

Tất nhiên, phần lớn cũng là vì Khô Thụ Chi đã giả dạng thành Khư thực, đừng nói đám phạm nhân, đến cả lũ Khư thực thật cũng không nhận ra đây là tên nội gián đội lốt!

Vì vậy, sau khi thấy đám Khư thực kia bỏ chạy, đám phạm nhân chỉ tưởng là được ông trời phù hộ, ai nấy đều quỳ xuống đất cảm tạ trời xanh đã ra tay tương trợ.

Phượng Khê ban đầu định đứng ra nhận thân phận: “…"

Nếu nàng đứng ra nhận mình là người cứu họ lúc này, có phải sẽ hơi kỳ không?

Thôi vậy, đành diễn thêm một màn “hồn ma phiêu lãng” thân thiện cho xong.

Đám phạm nhân sau khi đứng dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng vì chưa thu đủ thú hạch màu đen nên không thể rời khỏi, đành phải tiếp tục kiên trì đi săn mồi.

“Dạo này thật đúng là xui xẻo!"

“Mặt hồ đóng băng co lại, qu/ỷ ảnh xuất hiện càng lúc càng nhiều, giờ lại thêm đám khư thực kỳ quái này nữa, không chừng mấy bữa nữa chúng ta cũng tiêu đời…”

“Phi phi phi! Đừng nói mấy câu xúi quẩy đó nữa! Người hiền ắt có trời giúp, ban nãy ông trời còn vừa giúp chúng ta đó thôi, chắc chắn sẽ bình an vô sự.”

“Thôi được rồi, bớt nói mấy lời vô ích đi, tập trung nhìn dưới chân, coi chừng lại bị đánh không kịp trở tay.”

Phượng Khê giật mình. Xem ra tần suất qu/ỷ ảnh xuất hiện không phải cố định, gần đây càng lúc càng dày đặc, rốt cuộc là vì sao?

Đúng rồi, lúc nãy họ còn nói thức hải gần đây rung chuyển dữ dội, có khi nào có liên quan đến qu/ỷ ảnh không?

Một lúc sau, đám phạm nhân gặp một con khư thú trông hơi giống lợn rừng, liền lập tức lao vào chiến đấu.

Nửa canh giờ sau, bọn họ giế/t được con khư thú kia, thu được một viên thú hạch màu đen.

Vì lần đi săn này khá thuận lợi, nên tâm trạng đám phạm nhân cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Có người thậm chí bắt đầu đùa giỡn về mấy cái q/uỷ ảnh thi thoảng xuất hiện.

“Các ngươi đoán xem đám qu/ỷ ảnh đó là ai? Ta thấy tám, chín phần là những kẻ mang oán niệm hoặc chấp niệm quá nặng nên mãi không tiêu tán được.”

“Ta thì không nghĩ vậy. Mấy con khư thú ở đây đều quái lạ, biết đâu chỗ này vốn là một bí cảnh riêng, còn đám qu/ỷ ảnh đó là người ở một bí cảnh khác, do hai nơi chồng lắp không gian nên mới xuất hiện như thế.”

“Cũng có khả năng nữa, mấy bóng người đó chỉ là ảo giác của chúng ta thôi.

Có thể dưới lòng đất này có thứ gì đó quấy nhiễu thần trí, nên mới sinh ra ảo giác như vậy.”

Đang nói chuyện, bỗng có một tên mũi diều hâu chỉ tay về phía Phượng Khê:

“Thường thì qu/ỷ ảnh hay xuất hiện theo nhóm, tốp ba tốp năm, chứ một mình thế kia thì ít thấy thật.

Mà cũng phải nói thật, qu/ỷ ảnh kia nhìn rõ ràng hơn mấy cái khác nhiều.”

Nghe hắn nói vậy, sự chú ý của mọi người lập tức đổ dồn lên người Phượng Khê.

Người khác gặp cảnh này chắc đã hoảng loạn từ lâu, nhưng sắc mặt Phượng Khê vẫn không chút thay đổi.

Mọi người nhìn nàng vài lượt rồi cũng bỏ qua, tiếp tục đi tìm khư thú.

Phượng Khê tranh thủ đổi sang bộ quần áo và dung mạo khác, tiếp tục lặng lẽ đi theo sau.

Thậm chí để “hòa nhập cộng đồng”, đôi khi nàng còn cố tình chen vào chụp hình chung với mấy tốp qu/ỷ ảnh ba người năm nhóm… tránh để bị nghi ngờ vì cứ đi một mình mãi.

Nửa canh giờ sau, đám phạm nhân lại ché/m g/iết thành công một con khư thú và lấy được thú hạch.

Không thể không nói, tu vi và sự ăn ý trong phối hợp của nhóm này vượt trội hơn hẳn các tầng khác.

Tuy chưa hẳn có người đủ sức làm thủ lĩnh tuyệt đối, nhưng mỗi khi có chuyện xảy ra vẫn biết cùng nhau bàn bạc đối phó.

Phượng Khê nhìn giờ, cảm thấy đã đến lúc nên lộ thân phận, dù gì bên kia bờ sông vẫn còn một nhóm người đang đợi nàng.

Ngay khi nàng đang suy tính nên xuất hiện thế nào cho đỡ đột ngột, thì đám phạm nhân bỗng đồng loạt nhăn nhó đau đớn, có kẻ còn đập đầu mình lia lịa.

Tên mũi diều hâu rủa thầm:

“Ch/ết tiệt, thức hải lại bắt đầu đau!

Nhất định là do mấy cái qu/ỷ ảnh đáng ghét kia!”

Vừa mắng, hắn vừa vung kiếm c.h.é.m một nhát thẳng về phía Phượng Khê.

Có trời làm chứng, hắn chỉ tiện tay trút giận vào qu/ỷ ảnh thôi, thấy Phượng Khê đi một mình nên chọn nàng luôn.

Phượng Khê: “…”

Tốt thôi, khỏi cần lo có đột ngột hay không nữa.

Nàng nhẹ nhàng né kiếm, cười lạnh:

“Các ngươi chính là kiểu đối đãi với ân nhân cứu mạng vậy sao?”

Tên mũi diều hâu suýt nữa thì bị dọa ch/ết khiếp!

Q/uỷ ảnh… biết nói?!

Không chỉ hắn, đám phạm nhân khác cũng đồng loạt giật mình hét lên.

Không rõ có phải vì quá sốc hay không mà cả bọn tạm thời quên luôn cả cơn đau thức hải, đồng loạt cảnh giác nhìn về phía Phượng Khê.

Phượng Khê chắp tay sau lưng, quét mắt nhìn qua từng người, cười nhạt:

“Đừng nghi thần nghi qu/ỷ, ta không phải mấy cái bóng qu/ỷ vất vưởng đâu, ta là Cố Thanh Lan, phạm nhân tầng hai.

Nhờ bạn tù giới thiệu nên ta mới đến đây gặp các huynh đệ tầng ba, bốn và năm.

Lúc đến nơi thì đúng lúc thấy các ngươi bị Khư thực tập kích, đã là bạn tù thì ta không thể khoanh tay đứng nhìn, nên mới ra tay giúp đỡ.

Ban đầu ta định lộ mặt, nhưng các ngươi lại cho là do ông trời phù hộ, nên ta cũng ngại không tiện ra.

Hơn nữa, ta cũng sợ Khư thực quay lại, nên âm thầm đi theo bảo vệ các ngươi. Ai ngờ suýt nữa thì bị các ngươi ‘ân oán bất phân’ mà g/iết ch/ết.”

Thông tin mà Phượng Khê đưa ra khiến đám phạm nhân tầng năm sững sờ không nói nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-658.html.]

Nàng là phạm nhân tầng hai?!

editor: bemeobosua

Tuy bọn họ từng suy đoán dưới lòng đất có người từ các tầng khác đến săn khư thú, nhưng không ngờ lại có thể là người từ tầng hai!

Với tu vi như nàng, đừng nói vượt hồ, chỉ riêng con khư thú mang thú hạch trắng thôi cũng đủ khiến nàng chế/t tám lần rồi!

Chưa hết, nàng còn nói mình là… bá chủ của tầng hai, tầng ba và tầng bốn?!

Tù nhân ba tầng kia toàn là phế vật, tuyển kiểu gì mà lại lòi ra được một đứa yếu như gà chưa đến Kim Đan mà làm bá chủ ngục hả?

Lại còn nói là chính nàng đánh lui tên Khư thực kia, chuyện này nghe thôi đã thấy khó tin, nhưng lại không thể không tin, vì trong tình huống thế này, ngoài người trước mắt ra, thật sự chẳng còn ai khác có thể ra tay cứu bọn họ.

Về phần ông trời, thôi khỏi bàn, mờ mịt như sương khói.

Ngoài sợ hãi ra, trong lòng bọn họ còn lẫn cả cảm giác bị lừa, mà là bị lừa cay đắng!

Ban đầu cứ tưởng nàng là qu/ỷ ảnh nên mới để nàng theo đuôi suốt, hóa ra là bị nàng coi như đám ngu ngốc mà dắt mũi?!

Phượng Khê thì quá rành đời, nhìn một lượt đã đoán ra trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, liền hừ lạnh một tiếng:

“Các ngươi đang nghĩ ta giả mạo qu/ỷ ảnh nên không chính thống à?

Ta nói ta là quỷ ảnh bao giờ chưa?

Chỉ là các ngươi tự mình tưởng tượng, tự mình sơ suất mà thôi!

Đến cái năng lực quan sát tối thiểu còn không có, vậy mà cũng sống sót trong vùng đất tàn khốc này lâu như thế, đúng là kỳ tích!

Nếu hôm nay không phải là ta, mà là kẻ khác mang ác ý, các ngươi ch/ết đi cũng phải đến mấy trăm lần rồi!

Không biết nhìn lại lỗi mình, lại còn quay ra trút giận lên người cứu mạng mình, đúng là khiến người ta bật cười!

Khó trách thức hải các ngươi mới động tí là chấn động, với cái kiểu tâm cảnh rối loạn thế này, không chấn động mới lạ!

Tại sao ta lại không bị ảnh hưởng?

Vì trong lòng ta yên ổn, không thẹn với lương tâm...”

Mấy phạm nhân nghe nàng nói mà mồ hôi đổ như tắm.

Một phần là vì nàng quá khéo miệng, phần khác là vì thức hải bọn họ vẫn đang chấn động, dễ bị người ta dẫn dắt tư tưởng.

Cho nên suy nghĩ liền bị kéo theo mạch của Phượng Khê.

Ngay tức thì thấy bản thân đúng là quá hồ đồ!

Lấy oán báo ơn, còn mặt mũi nào là người nữa?

Phượng Khê lại tiếp tục giảng giải không ngừng:

“Nói cho rõ, mọi chuyện đều có lý do. Ta rảnh đâu mà chơi đùa các ngươi?

Chẳng lẽ ta không có việc gì làm, lại chạy từ xa tới chỉ để trêu mấy người các ngươi cho vui?

Ta còn đang nhọc lòng suy nghĩ cách giúp các ngươi ổn định lại thức hải, các ngươi thì lại nghĩ xấu ta, đúng là khiến lòng người lạnh lẽo.

Ta nhìn cái chỗ quái q/uỷ này quá nửa là chẳng có gì tốt lành, cũng không đáng để nán lại nữa, cáo từ!”

Dứt lời, Phượng Khê xoay người, gọn gàng nhanh chóng rảo bước rời đi.

Mấy phạm nhân còn chưa kịp lên tiếng giữ lại, nàng đã đi xa, chỉ còn lại một chấm đen nơi cuối đường.

Đám người nhìn nhau:

“Nàng... nàng vừa nói là đang nghĩ cách giúp chúng ta ổn định thức hải? Có khi nào nàng thật sự có cách không?

Dù sao thì ta thấy nàng trông đúng là không bị ảnh hưởng gì cả.”

“Nàng làm được tới bá chủ tầng hai, ba, bốn, lại còn âm thầm đánh bại Khư thực, chắc chắn là có bản lĩnh. Biết đâu thật sự có cách.”

“Các ngươi không thấy lạ à? Vùng hồ bị đóng băng rõ ràng thu nhỏ lại, ai biết chừng cũng là do nàng làm.”

Mũi diều hâu đập đùi cái “đét”:

“Nếu vậy thì còn chờ gì nữa! Mau đuổi theo người ta đi!

Tuy nàng đi nhanh, nhưng chắc gì đã sang tới bờ bên kia, giờ đuổi vẫn kịp!”

Đám người như bừng tỉnh, vội vàng phóng theo.

editor: bemeobosua

Tốc độ còn nhanh hơn bình thường vì trong lòng nóng như lửa đốt.

Cuối cùng cũng đuổi kịp Phượng Khê đang định xuống nước.

“Ê bạn tù! Đợi chút đã!”

Phượng Khê cau mày: “Có chuyện gì?”

Vừa dứt lời, dưới hồ đột ngột nổi lên mấy trăm cái đầu Mê Chướng Hải Xà, đôi mắt dựng thẳng lạnh băng, tràn đầy sát khí.

Đám phạm nhân bị dọa đến thụt lùi cả mười mấy trượng!

Phượng Khê giơ tay khẽ vẫy, đàn Hải Xà đồng loạt rút xuống đáy hồ.

Phạm nhân tầng năm nuốt nước bọt ừng ực, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ!

Lạy trời lạy đất!

Đừng nói mấy con rắn đó là... linh sủng của nàng chứ?!

Nàng không chỉ là ngục bá, mà còn là... hồ bá nữa sao?!

Phượng Khê liếc nhìn bọn họ, giọng không mấy thân thiện:

“Có việc gì vậy?”

Đám phạm nhân liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng mũi diều hâu là người lên tiếng:

“Lúc trước ta suýt nữa làm ngươi bị thương… à không, làm ngài bị thương, nên đặc biệt tới xin lỗi.”

Phượng Khê lạnh nhạt nói:

“Chuyện đã qua, người không biết thì không có lỗi. Thôi vậy bỏ qua đi.

Nếu không còn việc gì khác, ta cáo từ trước, mấy bạn tù khác vẫn đang đợi ta bên kia hồ!”

Loading...