659. Chân Thần sống sờ sờ đây chứ đâu!
Đám phạm nhân ở tầng năm ngục giam vừa gặp lại Phượng Khê, ai nấy như lửa cháy trong lòng, sốt ruột muốn bày tỏ cảm kích, lập tức đồng loạt lườm mũi diều hâu, ra hiệu bằng mắt rõ ràng: Mau nói gì đi chứ!
Mũi diều hâu: “…”
Các ngươi cũng có miệng đấy, sao cứ trông cả vào ta?!
Nhưng đến nước này rồi, hắn đành gượng gạo cất tiếng với Phượng Khê:
"Lần này chúng ta đến đây, ngoài việc xin lỗi thì cũng muốn cảm ơn cô nương nữa.
Nếu không nhờ cô nương ra tay trượng nghĩa, e rằng chúng ta đã xong đời, có khi đã sớm đi chầu ông bà rồi."
Hắn nói vậy vốn tưởng Phượng Khê sẽ khách sáo vài câu, dù sao người bình thường đều theo lệ thường thế cả.
Ai dè Phượng Khê nhíu mày:
“Các ngươi định cảm ơn ta kiểu gì?”
Mũi diều hâu: “…”
Đám tù nhân: “…”
Mũi diều hâu nghẹn họng, đành ấp úng:
“Vậy… vậy cô nương muốn chúng ta cảm ơn thế nào?”
Phượng Khê nhoẻn miệng cười, ánh mắt như ẩn như hiện:
“Ta nhớ trong mấy cuốn thoại bản thế tục có câu rất quen: ‘Không gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp’, hay là các ngươi…”
Nói đến đây, nụ cười của nàng càng thêm thâm thúy.
Mũi diều hâu rùng mình một cái.
Không phải do câu nói kia, mà là phối hợp với gương mặt “hủy dung” hiện tại của Phượng Khê, khiến người nghe khó tránh khỏi liên tưởng.
Hắn cuống quýt nói:
“Cái kia… cô nương à, ta tu luyện công pháp đặc biệt, không thể… không thể gần nữ sắc!”
Đám tù nhân còn lại cũng ào ào tiếp lời:
“Công pháp của ta cũng đặc thù, cần giữ thuần khiết!”
“Công pháp ta thì không cấm, nhưng ta từng thề giữ mình trong sạch cả đời.”
“Cái kia… ta có bệnh kín…”
…
Phượng Khê: ???!!!
Ta chỉ định thu các ngươi làm tiểu đệ thôi mà!!
Trong đầu các ngươi đang nghĩ cái gì vậy hả?!
Nàng lập tức nghiêm mặt giải thích, đám tù nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra nếu ban đầu Phượng Khê nói muốn họ làm tiểu đệ, bọn họ có khi còn do dự. Nhưng sau khi trải qua một phen “suy đoán kinh dị”, thì việc làm tiểu đệ lại có vẻ… dễ chấp nhận hơn nhiều.
Mũi diều hâu lau mồ hôi lạnh trên trán, cung kính nói:
“Cô nương à, nói theo lý thì mạng chúng ta là do cô cứu, nghe lệnh cô cũng là lẽ đương nhiên.
Chỉ là… dạo gần đây thức hải của bọn ta chấn động dữ dội, e là sẽ làm lỡ việc lớn của cô…”
Phượng Khê phất tay:
“Thôi khỏi vòng vo, ý các ngươi là muốn ta giúp giải quyết vấn đề thức hải chấn động, đúng không?
Ta không dám khoe tài, nhưng cũng có cách hóa giải thử xem.
Thế này đi, các ngươi thử ăn chút thịt Khư thú xem có đỡ không?
Nếu trong lòng vẫn còn lăn tăn thì đợi lần sau ta đến, hãy ăn cũng chưa muộn.”
Đám phạm nhân đứng hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-659.html.]
Ăn… thịt Khư thú?
Cái thứ đó mà ăn được á?!
Họ còn đang ngơ ngác chưa hiểu Phượng Khê có đang đùa hay không thì nàng đã gọi Ngư Lạc Cuồng Bạo ra, ung dung ngồi lên lưng nó, lướt sóng rời đi trong đoàn quân Hải Xà chen chúc.
Cả đám nhìn bóng lưng nàng dần xa, hồi lâu không ai nói câu nào.
Mãi sau, mũi diều hâu mới lẩm bẩm:
“Chân Thần sống sờ sờ đây chứ đâu!”
Đám phạm nhân: “…”
Nghe thì có vẻ khoa trương, nhưng không thể phủ nhận, cô nương họ Cố này thật sự không đơn giản.
editor: bemeobosua
Phượng Khê quay lại bờ bên này, vừa hay mấy phạm nhân vẫn đang ngóng chờ.
Thấy nàng bình an trở về, cả đám như trút được gánh nặng.
“Mấy việc bên kia không thuận lợi lắm đúng không, lão đại?”
Họ hỏi vậy vì biết mục đích chính của nàng khi sang đó là lắp truyền tống trận bàn, nhưng đến giờ chẳng thấy phản ứng gì từ trận pháp, xem ra là thất bại rồi.
Phượng Khê thở dài:
“Ừm, đúng là không suôn sẻ lắm…”
Nghe vậy, cả bọn lập tức hóa thân thành hội chị em tri kỷ, thi nhau an ủi nàng. Chỉ có Quân Văn là lặng thinh đứng bên quan sát.
Cái màn này… hắn quen thuộc lắm rồi!
Tiểu sư muội trước nay vẫn thế, giả bộ yếu đuối, rồi xoay chuyển thế cục!
Quả nhiên, sau khi gom đủ một đống lời động viên, Phượng Khê mới bắt đầu “than nghèo kể khổ”:
“Ta vốn chỉ định sang đó lắp cái trận bàn thôi mà, ai ngờ lại gặp đám tù nhân tầng năm.
Gặp thì thôi đi, bọn họ cứ khóc lóc bắt ta làm lão đại, còn chẳng nỡ cho ta quay lại.
Ta phải tốn bao nhiêu nước bọt mới thuyết phục được bọn họ đồng ý cho về. Vì bị họ giữ chân nên ta chẳng còn thời gian lắp trận hay điều chỉnh gì hết!
Ai… đúng là làm người tốt cũng khổ mà!”
Đám phạm nhân: “…”
Thôi thì… ai bảo ngươi là lão đại làm chi!
Ngươi muốn nói gì thì nói, bọn ta nghe là được rồi!
Thế là cả đám lại rộ lên một tràng vỗ tay như sấm, thổi phồng nàng như thần.
Quân Văn đứng một bên im lặng, cạn lời.
Rõ ràng lúc mới gặp, mấy kẻ này trông hung thần ác sát, mặt người dạ thú, lòng dạ hiểm độc. Thế mà giờ lại hóa thân thành fan cuồng, nịnh nọt hết phần thiên hạ!
Rốt cuộc là họ dễ thay đổi, hay tiểu sư muội có sức hút quá lớn?
Sau một hồi tận hưởng cảm giác được tâng bốc, Phượng Khê mới bắt đầu kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
Nghe xong, cả bọn đều há hốc miệng.
Bóng người?
Sao có thể có bóng người được?!
Còn thức hải chấn động là chuyện gì vậy trời?!
Phượng Khê quay sang nhìn Mật Hoan Khư Thú đang nằm cuộn tròn trong ổ rơm gần đó:
“Lúc ngươi quay về từ phía bên kia, có thấy bóng người nào không?”
Mật Hoan Khư Thú lúc này trông có vẻ tỉnh táo hơn:
“Có thấy chứ! Lúc buồn chán ta còn bắt mấy bóng người đó ra chơi!
Đụng trúng một cái là bụp, vỡ tan như bong bóng, phì một cái là tiêu!”