Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 660
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:42:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
660. Thiên Khuyết Minh lại xuất hiện
Phượng Khê lại cẩn thận hỏi thăm Mật Hoan Khư Thú thêm một lượt, nhưng cũng không thu được gì nhiều.
Thấy cũng sắp đến giờ, nàng liền đưa nhóm phạm nhân quay trở lại.
Sau khi về đến nhà ngục, Phượng Khê bắt đầu suy nghĩ về chuyện bóng người kia.
Chẳng lẽ là do bí cảnh chồng chất?
Giống như lần trước ở bí cảnh Huyết gia từng gặp “kính thời không” ấy?
Nhưng hình như không giống.
Chẳng lẽ là oán niệm hay chấp niệm tụ lại thành?
Dường như cũng không phải như vậy.
Bóng người kia xuất hiện thường xuyên, lại còn ảnh hưởng đến thức hải của các phạm nhân, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Nghĩ mãi không ra đầu mối, nàng dứt khoát ngừng nghĩ, nuốt một viên thú hạch màu tím rồi bắt đầu tu luyện.
Năm nhánh linh căn sau khi thu xong phí thủ tục thì dẫn phần năng lượng còn lại truyền vào đan điền của Phượng Khê.
Trải qua khoảng thời gian tu luyện gần đây, kim đan trong cơ thể nàng đã dần chuyển sang màu vàng…
Một ngày sau, Phượng Khê lại quay trở lại lòng đất.
Vừa xuống đến nơi, liền gặp nhóm phạm nhân ở tầng năm.
Ai nấy đều có vẻ tiều tụy, tâm sự chất đầy trên mặt.
Phượng Khê xuất hiện quá đột ngột, hành động lại vượt xa nhận thức của họ, khiến họ canh cánh không yên, ăn không ngon ngủ không yên cũng chẳng có gì lạ.
Phượng Khê cười tủm tỉm vẫy tay chào hỏi:
“Dạo này ổn cả chứ?!”
Các phạm nhân cũng lên tiếng chào vài câu lấy lệ, đang định hỏi chuyện về con khư thú kia, thì Phượng Khê đã nói:
“Chuyện khác để sau nói tiếp, để ta lắp cái Trận Bàn truyền tống trước, rồi đưa mấy người còn lại sang đây.”
Các phạm nhân: ???!!!
Trận Bàn truyền tống?
Ngươi còn biết bày trận pháp nữa hả?!
Mà nghĩ lại thì cũng hợp lý, nếu không nhờ truyền tống trận, nàng đâu thể đến đây nhanh đến vậy.
Một vài kẻ vốn còn mang chút tâm tư mờ ám, thoắt cái đã dẹp sạch không còn dấu vết.
Trước thực lực tuyệt đối, chỉ có phục tùng mới là lựa chọn đúng đắn.
Sau khi Phượng Khê lắp đặt xong Trận Bàn truyền tống, nàng dùng đội quân Hải Xà bắt sống vài con khư thú dưới nước để thí nghiệm vài lần, thấy không có vấn đề gì mới gọi Quân Văn.
Chẳng bao lâu, Quân Văn dẫn nhóm phạm nhân và Đại Mỹ cùng nhau truyền tống đến.
Vì từng gặp qua đội quân Hải Xà nên các phạm nhân ở tầng năm giờ đã miễn dịch, nhìn thấy bốn con Tri Chu Khư Thú hay cả đàn rắn cũng chẳng còn hốt hoảng.
Thậm chí kể cả Mật Hoan Khư Thú, bọn họ cũng chỉ liếc nhìn thêm mấy lần là hết.
Phượng Khê đưa tay chỉ vào bốn con Tri Chu Khư Thú:
“Bọn chúng vốn chỉ là khư thú có thú hạch trắng, nhưng sau một thời gian ăn thịt khư thú, giờ đã sắp tiến hóa thành khư thú có thú hạch tím.”
Nàng lại chỉ về phía đám người râu quai nón đứng sau:
“Sau khi bọn họ ăn thịt khư thú, thần thức cũng được bồi bổ, tu vi cũng có phần tăng lên.”
Đám người râu quai nón lần lượt đứng ra làm chứng, hết lời khen ngợi công hiệu chữa trị của thịt khư thú.
Phượng Khê chợt có cảm giác mình chẳng khác gì thủ lĩnh bán thuốc dạo...
Đám phạm nhân ở tầng năm nghe xong thì động lòng.
Động lòng thì làm liền, lập tức bắt đầu tìm kiếm con mồi.
Trong khi đó, sự chú ý của đám người Quân Văn lại bị những bóng người thi thoảng xuất hiện thu hút.
Ngưu Thụy, chính là vị Luyện Đan Sư từng đưa nhầm đan dược “oan gia”, bỗng nhiên c/hết sững tại chỗ.
Hắn mở to mắt, nhìn chằm chằm vào một bóng người trong đó.
Nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào vạt áo của người kia.
Phượng Khê nhận ra ánh mắt khác lạ của hắn cũng nhìn theo, đó là một nam tử trung niên, trên vạt áo có thêu hình năm đỉnh lô đan.
Mãi đến khi bóng người kia biến mất, Phượng Khê mới hỏi Ngưu Thụy:
“Có chuyện gì vậy?”
“Ta mơ hồ nhớ ra là số lượng đan đỉnh thêu trên áo tượng trưng cho cấp bậc của Luyện Đan Sư, năm cái đan đỉnh là rất rất cao rồi!
Lúc trước ta hình như mới chỉ có hai cái đan đỉnh thôi…”
Nói đến đây, hắn đột ngột ôm đầu ngã vật xuống đất, cả người cuộn lại, kêu rên đau đớn.
Phượng Khê lập tức lấy từ nhẫn trữ vật ra một viên Xá Miễn đan, nhét vào miệng hắn.
Loại đan dược này nàng vốn giữ lại chơi chơi, không ngờ giờ lại có đất dụng võ.
Hiệu quả khá ổn, Ngưu Thụy dần dần bình tĩnh lại.
Chỉ là sắc mặt vẫn vô cùng tái nhợt.
Hắn định nói gì đó, nhưng Phượng Khê ra hiệu cho hắn giữ yên tâm thần, không cần nghĩ gì cũng không cần nói gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-660.html.]
Thật ra hắn không nói thì Phượng Khê cũng đoán ra rồi.
Có lẽ là vì nhìn thấy năm cái đan đỉnh trên vạt áo kia mà Ngưu Thụy khôi phục một phần ký ức, cho nên mới bị cấm chế trong đầu kích phát.
Xem ra, thịt khư thú không chỉ giúp bồi bổ thần thức, mà còn có khả năng khiến phong ấn trong thức hải các phạm nhân nới lỏng.
Thêu đan đỉnh trên áo để biểu thị cấp bậc Luyện Đan Sư?
Nàng thật sự chưa từng nghe qua cách nói đó. Dù là Ma tộc hay Nhân tộc cũng đều không có cách phân cấp như thế.
Lẽ nào, đúng như nàng từng đoán, những phạm nhân ở Ám Minh Chi Ngục này thật sự đến từ Thiên Khuyết đại lục?
Nếu vậy, những bóng người kia cũng hẳn là người của Thiên Khuyết đại lục.
Phượng Khê chợt nhớ lại chuyện từng xảy ra ở chiến trường cổ. chẳng lẽ những bóng người kia chính là nguyên thần thoát ra?
Tuy vậy, thứ nàng thấy lúc này lại không giống những gì đã nhìn thấy ở chiến trường cổ.
Khi đó, nguyên thần phóng ra không chỉ là bóng người mờ nhạt, mà rõ ràng là người thật sống sờ sờ.
Ngay lúc Phượng Khê còn đang miên man suy nghĩ, trước mặt nàng đột nhiên lại xuất hiện ba bóng người.
Lần này, có một người trong số đó đang cất lời.
Phượng Khê chăm chú nhìn vào môi hắn, đọc theo nội dung lời nói:
“Lũ heo ở đại lục Cửu U chắc chắn không biết chúng ta vẫn luôn âm thầm dò xét chúng. Đáng tiếc phạm vi bao phủ của sợi xích thời không hiện tại vẫn còn quá nhỏ, nếu không thì mọi thứ đã nằm gọn trong tay chúng ta rồi.
Hừ! Chờ đào thêm được nhiều Thời Toa thạch hơn nữa thì...”
Phượng Khê còn muốn “nghe” tiếp, nhưng người kia đã ngậm miệng, không nói gì thêm.
Dù vậy, chừng đó thông tin cũng đủ khiến Phượng Khê kinh hãi.
Những bóng người này không nghi ngờ gì nữa, chính là người của Thiên Khuyết Minh. Thiên Khuyết Minh quả nhiên tâm địa độc ác, âm mưu thôn tính đại lục Cửu U.
Không chỉ vậy, bọn chúng còn luôn âm thầm theo dõi nơi này.
Sợi xích thời không... rốt cuộc là vật gì?
Dù chưa hiểu rõ, nhưng có một điều có thể chắc chắn: sợi xích thời-không cần dựa vào việc khai thác Thời Toa thạch trong ngục này để duy trì.
Nhưng điều khiến Phượng Khê thắc mắc là vì sao những bóng người đó lại xuất hiện trong hang động?
Chẳng lẽ là bị một loại nguyên thần nào đó chiếu ra?
Nàng bỗng nhớ đến Nhan tướng quân và các chiến sĩ Thần Ẩn Quân, lại nghĩ tới nội dung vừa nghe được, ánh mắt lập tức bùng lên sát khí lạnh lẽo!
Tuy chưa rõ những bóng người này là thứ gì, nhưng trong lòng Phượng Khê đã bốc lên cơn giận ngùn ngụt, lập tức vung “đại bản gạch” thần thức giáng thẳng vào kẻ vừa nói chuyện!
Khoảnh khắc sau, tên kia ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, hai người bên cạnh hoảng hốt cúi xuống xem xét.
Phượng Khê: "..."
Nàng làm vậy chẳng qua để trút giận, vốn không hy vọng thật sự gây thương tổn gì cho đối phương.
Nhưng mà... trông có vẻ hiệu quả thật?
Nàng lại vung đại bản gạch, tiếp tục nện tới hai kẻ còn lại!
Quả nhiên, cả hai cũng bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, lăn lộn rên rỉ trên mặt đất…
Phượng Khê còn định đập tiếp, nhưng đáng tiếc những bóng người ấy đã biến mất.
Không sao, nơi này vẫn còn rất nhiều bóng khác!
Đã dám lén lút rình mò đại lục Cửu U, thì đều không vô tội!
Phượng Khê vung bản gạch, điên cuồng đập tới tấp!
Thấy vậy, Quân Văn cũng lập tức ra tay, dùng thần thức công kích theo.
Các phạm nhân còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, tuy cũng muốn bắt chước làm theo, nhưng vì thần thức của họ đã bị tổn thương ở nhiều mức độ khác nhau, nên chỉ có thể đứng bên ngoài hò hét trợ uy.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, đám phạm nhân phát hiện, khi Phượng Khê đập càng nhiều bóng người, thức hải của bọn họ lại càng dễ chịu hơn.
editor: bemeobosua
Đặc biệt là các phạm nhân ở ngục tầng năm, cảm giác càng rõ rệt.
Bọn họ mừng rỡ không thôi. Xem ra lời lão đại nói về việc giải quyết vấn đề thức hải chấn động không phải nói suông!
Ban đầu, họ còn tưởng chỉ có cách ăn thịt khư thú mới có hiệu quả, ai ngờ lão đại lại còn có tuyệt chiêu này!
Lão đại đúng là lợi hại quá sức!
Trước kia còn có người gọi Phượng Khê là lão đại một cách miễn cưỡng, giờ thì gọi ra hai chữ đó từ tận đáy lòng, không chút ngần ngại!
Phượng Khê liên tục ra tay đến mức thức hải cũng đau nhức, lúc này mới dừng lại.
Phía trước, không còn thấy bóng người nào xuất hiện nữa.
Tuy vậy, địa bàn của khư thú màu đen rất rộng, chắc chắn ở nơi khác vẫn còn.
Phượng Khê đưa mắt nhìn ra xa, ánh mắt lạnh lẽo: Dám rình mò người của đại lục Cửu U, cho dù ở nơi đâu, ta cũng sẽ gi/ết!
Tuy nhiên, việc đập tan những bóng người kia chỉ là trị ngọn. Muốn tận gốc, nhất định phải phá hủy cái gọi là sợi xích thời không.
Dù hiện tại chưa biết nó ở đâu, hay cụ thể là thứ gì, nhưng có thể chắc chắn rằng Ám Minh Chi Ngục chính là một mắt xích trọng yếu.
Chỉ cần phá hủy Ám Minh Chi Ngục, sẽ gây tổn thất nặng nề cho sợi xích thời không. Ít nhất trong thời gian ngắn, bọn chúng sẽ không thể phục hồi được.
Vừa suy nghĩ, Phượng Khê vừa nuốt một viên thú hạch màu tím, ngồi xuống điều tức.
Các phạm nhân không dám làm phiền nàng. Một nhóm chủ động đứng ra canh gác, những người còn lại cũng ngồi xuống tu luyện ngay tại chỗ.
Nửa canh giờ sau, Phượng Khê đứng dậy, tiếp tục hành trình... đập chuột dưới đất điên cuồng của mình.