663. Rất nhanh, ước muốn của nó đã thành sự thật.
Phượng Khê tuy biết Nguyên Trọng là loại người “thức thời vụ lớn giả tuấn kiệt”, nhưng thật không ngờ khả năng ăn nói của hắn giờ đã đạt đến trình độ nhảy vọt về chất!
Nàng nghĩ ngợi một chút, rồi nói:
“Thăng tiến quá nhanh có thể gây bất lợi cho ngươi, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng, nên tạm thời cứ ở lại tầng ba đi.”
Nguyên Trọng thầm nghĩ: Trước thì một mực ép ta thăng liền mạch lên tận tầng chín, giờ lại bảo ảnh hưởng này ảnh hưởng kia. Chẳng phải vì hiện giờ ngươi ở trong hang đã thông được tới tầng năm, không cần ta làm trung gian nữa hay sao?!
Tuy nghĩ vậy, nhưng mấy lời này hắn tuyệt đối không dám nói ra, thậm chí đến một lời than vãn vu vơ cũng không dám.
Hắn chỉ làm bộ cảm động rơi nước mắt, đầy vẻ biết ơn.
Phượng Khê liếc mắt đã thấy rõ tâm tư hắn, nhưng cũng chẳng để tâm. Nghe lời là được rồi.
Nguyên Trọng đoán không sai, hiện tại Phượng Khê đã có cách tiếp xúc với phạm nhân ở các tầng khác, nên cũng không cần mạo hiểm nâng hắn lên nữa.
Sau khi nói chuyện thêm vài câu, nàng đưa cho hắn một bình thuốc giải, rồi quay về nhà tù.
Hôm nay thần thức của nàng bị tiêu hao quá nhiều, vì thế nhanh chóng thiếp đi.
Không phải nàng yên tâm về đám phạm nhân tầng ba, mà là vì có Tiểu Chim Béo cùng những linh thú khác canh gác, nên cũng không cần quá lo lắng sẽ xảy ra chuyện bất ngờ.
Qua một ngày, lại tới giờ xuống địa quật.
Nguyên Trọng nhìn theo bóng lưng Phượng Khê biến mất trên bàn truyền tống, thở phào nhẹ nhõm.
Nữ ma đầu cuối cùng cũng đi rồi.
Hắn vẫn không hiểu tại sao nàng lại hỏi về Thời Toa thạch. Cảm giác như nàng đang chuẩn bị làm chuyện lớn, mà kiểu gì cũng chẳng phải chuyện bình thường.
Nhưng mà thôi, nàng muốn làm gì thì làm, chỉ cần đúng hạn đưa thuốc giải là được!
Phượng Khê xuống địa quật, lần lượt hội ngộ với phạm nhân các tầng khác.
Quả nhiên, bốn con khư thú hạch đen đang ngoan ngoãn chờ bên hồ. Thấy nàng đến, chúng lập tức chủ động yêu cầu ký khế ước.
Sở dĩ chúng chủ động như vậy là có lý do. Hôm qua, gần nơi chúng ở đã xuất hiện Khư thực. Nếu không nhảy kịp xuống hồ, có khi giờ này đã “lên đường” rồi!
Cho nên trong mắt chúng, Phượng Khê chẳng khác nào thần cứu thế, hào quang rực rỡ chói lòa!
Sau khi ký kết xong, Phượng Khê hỏi thăm tình hình phạm nhân tầng năm, mới biết nơi trước đó nàng gặp bóng người khả nghi, khu vực chuột đất, mấy hôm nay không hề xuất hiện thêm ai.
Nàng cũng không đoán được nguyên nhân tại sao, nhưng nhìn chung đó không phải tin xấu. Vậy nên nàng tiếp tục hành trình… đập chuột.
Các phạm nhân thì tản ra tự đi săn khư thú hạch đen.
Khô Thụ Chi thì mong ngóng được gặp lại Khư thực. Dù không thể làm linh sủng của nó, thì ít nhất cũng… ăn được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-663.html.]
Đúng là ước gì được nấy.
Các phạm nhân lần nữa chạm trán với Khư thực.
Khô Thụ Chi sung sướng vô cùng, lập tức nhảy bổ vào giữa đám Khư thực ôm một đống to!
Phượng Khê nhớ lại suy đoán hôm trước, bèn thử dùng thần thức như cây gậy đập mạnh vào một phần Khư thực.
Nhưng không có tác dụng gì.
Thậm chí còn kém hiệu quả hơn cả những người khác dùng linh kiếm tấn công.
Chẳng lẽ mình đoán sai?
Lúc này, Quân Văn lên tiếng:
“Có khi nào… vì đám Khư thực này không phải là thể chính, nên thần thức tấn công mới vô hiệu không?”
Phượng Khê mắt sáng rỡ!
Ngũ sư huynh đúng là ngôi sao trí tuệ giữa bầu trời tăm tối, luôn chiếu sáng hướng đi cho ta!
Nhưng… làm sao tìm ra chủ thể của Khư thực?
Nhìn qua thì đám này con nào cũng giống nhau!
Đang lúc nàng rối rắm thì Mộc Kiếm len lén chạy đến chỗ linh thú, đ.â.m ngay một kiếm vào Mê Tung Thố đang mê man!
Mê Tung Thố tuy ngủ, nhưng đâu có chế/t!
Một Kiếm đ.â.m xuống, nó nhảy dựng lên gào rú, mắt vốn đã đỏ nay càng đỏ hơn, muốn liều mạng với Mộc Kiếm!
Mộc Kiếm thì mặt dày mày dạn, nói luôn:
“Ta làm vậy cũng là vì tốt cho ngươi! Ngươi ăn xong thú hạch là lăn ra ngủ, không giúp đỡ gì cả. Lâu dài như thế, chủ nhân có thể không có ý kiến sao?!
Huống chi, chủ nhân giờ có không ít thú hạch màu đen, ngươi ngủ mê như thế thì làm gì còn phần nữa?
Phải biết là… thú hạch đen còn ngon hơn cả thú hạch tím đấy!”
Mê Tung Thố nửa tin nửa ngờ:
“Ngươi có lòng tốt như vậy à?”
“Tin hay không tùy ngươi. Nhưng ta không thẹn với lương tâm!
Giờ đừng ngồi đó mơ màng nữa, mau đọc tiếng lòng của đám Khư thực, xem thử chủ thể của nó trốn ở đâu!”
Mê Tung Thố lúc này mới bắt đầu chăm chú cảm ứng tiếng lòng của Khư thực…