Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 664
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:42:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
664. Đúng là bình thường im hơi lặng tiếng, mở miệng ra liền khiến người giật mình!
Hoang Dã Mê Tung Thố lần đầu thử đọc thầm tiếng lòng của Khư thực, thất bại, lập tức có ý định bỏ cuộc.
Bởi vì tình huống này chứng tỏ thần thức đối phương rất đặc biệt, Độc Tâm Thuật của nó không thể tùy tiện phá được rào chắn thần thức ấy.
Nếu cố ép đọc, không chỉ hao tổn thần thức mà còn dễ bị phản phệ.
Ngay lúc nó đang định rút lui, Mộc Kiếm chen vào nói:
“Ngươi mà lui lúc này, chủ nhân nghĩ sao?
Nàng sẽ cho rằng ngươi chỉ biết góp mặt chứ không góp sức, thậm chí còn tưởng ngươi là thứ phế vật ấy chứ!
Ai mà rảnh nuôi một con phế vật cơ chứ?
Huống chi thỉnh thoảng còn phải chia linh hạch cho ăn!
Hơn nữa, có thử thách mới có tiến bộ, giống như Nhân tộc lịch luyện vậy!
Biết đâu sau phen này, Độc Tâm Thuật của ngươi lại lên được một bậc thang thì sao…”
Mê Tung Thố nghe thấy thấy cũng có lý, thế là lại ráng thêm lần nữa đọc thầm tiếng lòng của Khư thực.
Lần này thì thành công.
Nó vội truyền tin cho Phượng Khê: “Chủ nhân! Bản thể của Khư thực bị giấu dưới lòng đất…”
Sau khi biết vị trí bản thể, Phượng Khê ra lệnh cho Khô Thụ Chi chui xuống đất lôi nó ra.
Khô Thụ Chi lập tức làm theo.
Một lát sau, Phượng Khê thấy từ dưới đất trồi lên một Khư thực rõ ràng to khỏe hơn mấy cây khác, lập tức vung đại bản thần thức đập tới!
Để đảm bảo một phát trúng đích, nàng đã sớm vẽ mấy trăm hình “rùa” lên mặt gạch, coi như là “vinh danh tối cao” dành riêng cho bản thể Khư thực.
Bản thể Khư thực nhanh chóng khô héo với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được, các Khư thực còn lại bị c.h.é.m ch/ết xong thì cũng không mọc lại nữa.
Khô Thụ Chi đau lòng vô cùng.
Đó là lương thực dự trữ của nó!
Đó là vật nuôi bé bỏng mới bắt đầu nuôi!
Giờ thì… hết sạch rồi!
editor: bemeobosua
Nhưng nó cũng chẳng buồn được lâu, bởi vì ngay sau đó liền há miệng, “ngao ô” một tiếng rồi nuốt luôn cây bản thể Khư thực vào bụng.
Đại bổ nha!
Cảm giác đau lòng tan thành mây khói trong nháy mắt!
Thơm quá đi mất!
Lúc này, Mộc Kiếm đang cung kính hướng Phượng Khê nhận tội:
“Chủ nhân, ta chưa được ngài cho phép đã tự ý xông ra vòng, lại còn tự tiện hành động!
Là vì ta lo quá, sợ làm hỏng đại cuộc…
Ngài cứ phạt ta đi!
Dù có phạt thế nào ta cũng nhận!”
Phượng Khê vì tiêu diệt được đám Khư thực, lại còn nghiệm chứng được suy đoán trong lòng, nên tâm trạng rất tốt, tất nhiên sẽ không phạt.
Không những không phạt, nàng còn khen nó một trận.
Mộc Kiếm vui sướng đến mức suýt bay lên trời!
Thấy chưa?
Đây chính là sức mạnh của trí tuệ!
Cái đồ đần Khô Thụ Chi kia còn mải nuôi thú cưng, trong khi nó thì… không thèm làm chuyện ngu xuẩn đó!
Chỉ cần lắc cái mồm vài câu, hai tên đần kia liền làm việc cho nó rồi!
Tuy chủ nhân nuôi rất nhiều linh sủng, nhưng người được chủ nhân quý nhất, tinh túy nhất, dĩ nhiên chỉ có bản kiếm đại nhân ta đây!
Mộc Kiếm đang đắc ý, thì Hoang Dã Mê Tung Thố do tiêu hao quá nhiều tu vi đã lăn ra ngủ say.
Mộc Kiếm thoáng chột dạ, nhưng rất nhanh liền tự an ủi mình.
Dù gì con thỏ này vốn cũng đang ngủ, có thể coi là đang… mộng du!
Cùng lắm thì lúc chủ nhân chia linh hạch, nó nhắc nhở một câu, giữ lại một phần cho thỏ là được!
Lúc này Phượng Khê đang cân nhắc chuyện của Khư thực, cái thứ này hình như thật sự có liên quan đến đại lục Thiên Khuyết.
Nếu đúng vậy, thì nó tới đây bằng cách nào?
Cho dù là xuyên qua thời không mà tới, cũng đáng lý phải rơi vào Cửu U đại lục, sao lại chui tọt xuống lòng đất?
Dù thông minh đến đâu, nàng vẫn nắm giữ quá ít tin tức, nhất thời không thể có đáp án chắc chắn.
Sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ, Phượng Khê tiếp tục đập chuột đất.
Một mình nàng đập thấy cũng chậm, mà mấy tên phạm nhân thì thần thức yếu, lại còn phải ch/ém g/iết khư thú, cho nên nàng gọi bọn Heo Vàng ra giúp.
Heo Vàng tỏ vẻ: “Ta chịu thôi.”
Mộc Kiếm cũng nói: “Ta chỉ gây thương tổn vật lý được, chứ thần thức thì chịu ch/ết luôn.”
Khô Thụ Chi vừa ợ vừa nói: “Ta chỉ có sát thương với thực vật, đánh đám bóng người thì lực bất tòng tâm.”
…
Phượng Khê buồn rầu nói:
“Đập ch/ết một cái bóng người sẽ được thưởng một viên thú hạch đỏ.
Năm viên đỏ đổi được một viên thú hạch tím.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-664.html.]
Năm viên tím đổi được một viên thú hạch đen.”
Heo Vàng lập tức bay về phía bóng người!
Dù có bay xuyên qua bóng, nó vẫn cố… gặm gặm!
Không rõ có phải nó gặm dữ quá không, mà cái bóng người lộ vẻ rất đau khổ.
Mộc Kiếm cũng vèo một cái c.h.é.m xuống một bóng người!
Đầu kiếm lóe ra chút kiếm quang, bóng người dù bị đánh tan rồi lại tụ lại, nhưng cũng lộ vẻ thống khổ.
Khô Thụ Chi hiện bản thể, chóp lá cây phát ra ánh sáng lục nhạt, quất thẳng vào một bóng người, khiến bóng ấy chao đảo.
Mật Hoan Khư Thú thì vẫn đang lẫn lộn trong đám phạm nhân, giờ mặc kệ hướng gió, lăn thẳng đến gần bóng người.
Rồi…
Xuyên qua.
Nó không nản, lăn lại, rồi lại xuyên qua…
Sau vài vòng như thế, bóng người kia cũng bắt đầu lộ ra vẻ đau đớn.
Tiểu Chim Béo ít khi khoe sức, vì nó cảm thấy hành động đó quá ngu xuẩn.
Nhưng mà…
Linh hạch quyến rũ quá đi mất!
Thế là, Tiểu Chim Béo cũng hừng hực khí thế đòi ra trận.
Sau khi được thả ra, nó đối diện một bóng người liền phun ra Niết Bàn chi hỏa.
Đạo nhân kia lập tức ôm đầu đau đớn, thân thể tê liệt ngã rạp xuống đất.
Phượng Khê ngẩn người.
Tiểu Chim Béo tuy ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng phải nói thật, từ khi theo nàng thì tu vi chẳng tiến thêm được bao nhiêu, ngược lại mỗi ngày một tròn trịa mượt mà, sắp béo đến nơi, trông không khác gì con gà mái nhỏ.
Không ngờ ngọn lửa Niết Bàn của nó lại được luyện đến trình độ này!
Đúng là bình thường im hơi lặng tiếng, mở miệng ra liền khiến người giật mình!
Ngay lúc ấy, trong thần thức vang lên giọng nói của Ngư Lạc Cuồng Bạo:
"Chủ nhân, thả ta ra đi! Ta sẽ giật điện ch/ết bọn chúng!"
Phượng Khê: "..."
Biết là ngươi có lòng muốn giúp, nhưng ngươi quên mất ngươi là hải thú hả?!
Ngươi ra ngoài định di chuyển kiểu gì?
Lết như con tằm hả? Lết từng đoạn một hả?
Đừng để vì thiếu nước mà biến thành... con lươn khô nha!
Thế là, Ngư Lạc Cuồng Bạo bị từ chối xuất chiến.
Ngư Lạc Cuồng Bạo bĩu môi đầy uất ức, nếu mà nó có móng vuốt thì tốt biết mấy.
Đúng rồi! Loài rắn ăn Hóa Giao Thảo thì có thể hóa thành Giao, mà hình dáng của nó với rắn cũng không khác là bao… không biết ăn vào có tác dụng gì không?
Dù có hay không, sau này cũng phải thử một lần…
Có thêm Heo Vàng cùng Tiểu Chim Béo tham chiến, tốc độ Phượng Khê đập chuột đất rõ ràng nhanh hơn hẳn.
Đám phạm nhân bên ngoài nhìn mà ngẩn ra.
editor: bemeobosua
Mấy thứ này… đều là yêu quái dạng gì vậy trời?!!
Lão đại nhà ta đã biến thái, đám linh sủng của nàng cũng một lũ biến thái theo luôn!
Cùng ngày trở về, bốn con Khư thú có thú hạch màu đen ban đầu còn ôm tâm tư tính toán. Dù gì thì Khư thực cũng đã bị gi/ết rồi, bọn chúng đâu cần phải bám theo nữ ma đầu nữa?
Kết quả, Phượng Khê lại thong thả nói:
"Mặc dù ta đã giế/t một con Khư thực, nhưng ai biết còn có con nào khác không? Để cho chắc ăn, các ngươi cứ ngoan ngoãn ở bên hồ chờ ta về đi!"
Bốn con Khư thú như chợt tỉnh khỏi mộng.
Ờ ha!
Lỡ đâu lại chui ra một con Khư thực nữa thì sao?
Thế là, chẳng con nào dám nổi loạn nữa.
Con Manh Báo Khư Thú thậm chí còn chủ động đề nghị cho Phượng Khê cưỡi.
Phượng Khê tất nhiên không khách sáo, dù gì thì báo đốm cũng dễ nhìn hơn con nhện nhiều, chạy lại còn êm ru nữa chứ.
Bốn con Tri Chu Khư thú tức mà không dám nói gì. Dù gì tu vi của chúng cũng không sánh bằng báo đốm, chỉ có thể tự an ủi bản thân: bọn chúng là Khư thú có tên đàng hoàng, nào là Chính, là Quy, là Quân... chứ không như cái con báo đốm ch/ết tiệt kia, đến cái tên cũng chẳng có, đúng là thứ hoang dã!
Những ngày sau đó, mỗi lần Phượng Khê xuống đất tìm chuột đều vô cùng suôn sẻ. Bóng người bị nàng cùng đám linh sủng đập tan tành không còn xuất hiện nữa.
Chỉ là, điều khiến nàng cảm thấy kỳ quặc là số lượng bóng người gặp phải ngày càng ít.
Lúc này, Mật Hoan Khư thú lại gần nói:
"Chuyện này rất bình thường thôi, ta nhớ rõ càng đến gần khu vực của cái tồn tại đáng sợ kia thì bóng người càng không có.
Hiện giờ chúng ta càng lúc càng gần nơi ấy, thì đương nhiên bóng người sẽ ít dần."
Phượng Khê gật đầu, xem ra sắp tới nơi sản sinh Hóa Giao Thảo rồi.
Trong khoảng thời gian này, nàng đã tìm được thêm mấy loại dược liệu luyện Xá Miễn Đan, nhưng vẫn còn thiếu hai vị thảo dược.
Biết đâu được, ngay tại nơi có Hóa Giao Thảo sẽ tìm ra thì sao.
Chỉ là, càng tới gần đích, mấy con Khư thú lại càng có biểu hiện kỳ quặc.
Tri Chu Khư thú do có quá nhiều chân nên cứ trượt chân suốt, đám rắn thì di chuyển ngày càng khó nhọc, đến cả báo đốm cũng bắt đầu... đi từng bước như mèo rình mồi...