Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 665
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:42:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
665. Làm gì cũng không xong, ăn gì cũng chẳng đủ!
Mật Hoan Khư Thú vừa run vừa cười trên nỗi sợ của đám còn lại:
“Bọn nó là bị doạ đó! Nhìn cái bộ dáng không có tiền đồ của tụi nó kìa! Còn ta thì khác, ta không sợ! Hoàn toàn không sợ!”
Đám khư thú: “…”
Ngươi nói vậy có thấy lương tâm cắn rứt không hả?!
Ngươi nói không sợ, chứ cái chùm cỏ trên đầu ngươi sắp co giật luôn rồi kìa!
Càng tới gần nơi kia, không chỉ đám khư thú run lẩy bẩy, mà mấy tên phạm nhân đi cùng cũng bắt đầu chân tay rụng rời.
Quân Văn dù có mạnh hơn chút, tim cũng không khỏi đập thình thịch.
Có điều hắn vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, như thể “ta đây chẳng sợ gì”.
Thấy đám phạm nhân nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc lẫn bội phục, hắn càng ưỡn thẳng sống lưng, hệt như đang nói: mặt mũi đều là do tự mình giành lấy đó nha!
So với hắn giả vờ bình tĩnh, thì Phượng Khê là thật sự chẳng thấy có gì đáng sợ.
Nàng để ý thấy không những chẳng có cái bóng nào xuất hiện, mà đến cả khư thú cũng không thấy lấy một con.
Xem ra cái sinh vật khủng khiếp mà Mật Hoan Khư Thú nói đến đúng là có lực uy h.i.ế.p thiệt.
Nhưng rốt cuộc là thứ gì vậy?
Khi tất cả còn đang sợ run, cuối cùng bọn họ cũng tiến đến gần địa điểm cần đến.
Không cần Mật Hoan Khư Thú nói, mọi người cũng nhìn ra phía trước chính là nơi kia, vì đất đai phía trước trải đầy xương cốt và lông da khư thú, chất cao như núi.
Nhóm khư thú vừa thấy cảnh đó thì run bần bật, như cái rây sàng gạo!
Phượng Khê thì lại... thong thả đưa cổ nhìn kỹ một lượt, sau đó im lặng thở dài: chẳng có lấy một viên thú hạch.
Còn tưởng đến đây có thể hốt được chút lợi lộc chứ!
Đám người: “…”
Giờ này giờ nào rồi mà ngươi còn nghĩ đến chuyện lượm đồ?!
Không biết nên khen ngươi gan lớn, hay chê ngươi đầu óc lớn đây!
Mật Hoan Khư Thú run lập cập, dùng thần thức nói với Phượng Khê:
“Đi thêm vài dặm nữa là tới chỗ có Hóa Giao Thảo. Hay là… ngươi tự đi đi… ta, ta không dám đi đâu…”
Phượng Khê liếc nó một cái, hỏi: “Lúc trước ngươi còn dám lén đi trộm Hóa Giao Thảo, sao giờ run như sấy thế?”
“Vì lúc đó không biết nên không sợ mà!”
Phượng Khê: “…”
Nghe cũng có lý ghê!
Nàng quan sát một chút, để đám phạm nhân và khư thú ở lại chờ, rồi dắt theo Quân Văn đi tiếp, thận trọng tiến sâu vào bên trong.
Mật Hoan Khư Thú vốn định ở lại, tiếc là Phượng Khê vẫn xách nó đi theo.
Mật Hoan Khư Thú sợ đến mức suýt rớt cỏ, cái búi cỏ trên đầu nó xoay vòng vòng tại chỗ.
Thấy vậy, Phượng Khê đành thu nó vào túi linh thú.
Quả nhiên, đi thêm mấy dặm, trước mặt hiện ra một vùng Hóa Giao Thảo xanh mướt.
Mật Hoan Khư Thú vốn đang run như cầy sấy: (✧◡✧)
Khô Thụ Chi: (✧◡✧)
Đám ma thú trong túi, đám đại quân Hải Xà: (✧◡✧)
Ngư Lạc Cuồng Bạo, đang định đổi chủng tộc theo team ăn cỏ: (✧◡✧)
Đến cả năm cây linh căn trong đan điền của Phượng Khê cũng hưng phấn quay vòng vòng!
Heo Vàng không biết đã chui vào tay áo Phượng Khê từ khi nào, giờ thì cứ dùng móng heo đập đập nàng không thôi.
Phượng Khê chỉ hận không thể đè đầu nó xuống mà chửi cho một trận!
Mở to hai mắt ra mà nhìn đi!
Làm gì cũng không xong, ăn gì cũng chẳng đủ mặt mũi!
Heo Vàng: “…”
Ta từng giúp ngươi lập không biết bao nhiêu chiến công hiển hách, vậy mà chỉ đổi được vài viên thú hạch thôi sao?!
Lúc nào đánh nhau mà ta chẳng ra sức hả?!
Phượng Khê và Quân Văn ẩn thân trong bụi cỏ cách bãi Hóa Giao Thảo hơn mười trượng, dù trong lòng cũng biết kiểu trốn này có khác gì bịt tai trộm chuông đâu.
Nhưng vẫn phải làm cho đủ trình tự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-665.html.]
Lỡ đâu đối phương đang ngủ gà ngủ gật thì sao? Như vậy chẳng phải là may mắn từ trên trời rơi xuống à?
Phượng Khê lấy Khô Thụ Chi ra, bĩu môi, ra hiệu cho nó đi… trộm cỏ.
Khô Thụ Chi: “…”
Tuy ta biết ngươi sớm đã nhắm ta cho vụ này rồi, nhưng ít nhất chúng ta hiện giờ cũng có chút tình cảm chứ nhỉ? Ngươi không nghĩ tới sống ch/ết của ta chút nào sao?
Lỡ lần này ta đi rồi không về thì làm sao?
Dù lòng không cam, nhưng nó vẫn phải cắn răng giả dạng thành cỏ dại, từng chút từng chút bò về phía đám Hóa Giao Thảo.
Tới gần, nó lại biến hình thành đúng dạng Hóa Giao Thảo rồi lẫn vào trong bụi.
Đến cả Phượng Khê và Quân Văn cũng không phân biệt nổi cây nào là Khô Thụ Chi!
Khô Thụ Chi vừa nãy còn khó chịu, giờ thì bay hết!
Vì nó đang cực kỳ hạnh phúc!
Ta ăn, ta ăn, ta ăn ăn ăn!
Chuyện trộm cỏ á, đợi ta ăn no đã rồi tính tiếp!
Nó còn biết ăn rải rác, tránh để một góc bị trụi lủi đáng ngờ.
Phượng Khê cũng không ngăn cản nó, muốn ngựa chạy thì phải cho nó ăn cỏ!
Nàng thì thong thả, nhưng mấy đứa còn lại thì sốt ruột sốt gan.
Heo Vàng hận không thể bay vèo qua gặm vài miếng!
Nhưng Phượng Khê không nói gì, nó cũng không dám manh động.
Lỡ phá chuyện của nàng, biết đâu lại bị đuổi khỏi team.
Tìm được phiếu cơm lâu dài như thế, nó không thể hành động ngu ngốc được.
Nó còn hiểu hơn ai hết: biết no thì dừng.
Phượng Khê đợi một lúc, vẫn chưa thấy có gì xảy ra.
Chẳng lẽ vì Khô Thụ Chi ngụy trang quá tốt, nên không bị phát hiện?
Hay là cái “sinh vật khủng khiếp” mà Mật Hoan Khư Thú nói… đang ngủ thiệt?
Không để tâm chuyện xung quanh?
Dù thế nào thì đây đúng là cơ hội ngàn năm có một!
Phượng Khê vội thúc giục Khô Thụ Chi tranh thủ hành động, đừng có đứng đó làm màu nữa!
Khô Thụ Chi tuy không cam lòng nhưng vẫn làm theo.
Ai bảo bị ký khế ước với nàng làm chi!
Không nghe lời là không được!
Vừa mới nhổ được một mớ, nó liền phát hiện đất rung rinh, xung quanh bỗng vang lên tiếng cười khiến người ta dựng tóc gáy.
Chưa hết, trong không khí còn nồng lên mùi m/áu tanh đáng sợ.
Khô Thụ Chi sợ đến mức không dám nhúc nhích: Không thấy ta, không thấy ta, không thấy ta…
editor: bemeobosua
Đúng lúc đó, từ trong hư không hiện ra một gương mặt âm trầm, xấu xí.
Đầu tóc dựng đỏ rực như cháy, mặt đỏ lòm pha xanh lét, cái miệng trề ra như bị ong chích, còn có một cặp răng nanh sáng loáng ánh xanh lam.
Nó đang dùng đôi mắt lục bảo sâu hoắm đó, nhìn thẳng vào… Khô Thụ Chi.
Khô Thụ Chi biết mình bị lộ!
Không thèm giữ hình tượng nữa, chui thẳng xuống đất, liều mạng thổ độn về phía Phượng Khê.
Nó thấy Phượng Khê vẫn đang ngơ ngác nhìn cái bóng đó.
Khô Thụ Chi không khỏi khinh thường trong lòng.
Chủ nhân vô lương tâm, chắc bị doạ cho ngất rồi!
Lúc trước ngươi huênh hoang lắm mà, ta còn tưởng ngươi mạnh cỡ nào…
Ai dè…
Nhưng rất nhanh, nó phát hiện ra vẻ mặt của Phượng Khê không phải vì sợ đến đơ người, mà là đang sốc tận óc.
Ngay cả Quân Văn bên cạnh cũng y chang.
Đúng lúc đó, Phượng Khê đứng lên, vung tay áo, hô với cái bóng kia:
“Con Đại Mã Hầu kia, ngươi có tin chuyện duyên phận không?!”