Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 666
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:42:14
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
666. Quả nhiên là Đào Ngột
Khô Thụ Chi cảm thấy Phượng Khê đúng là điên rồi.
Đến lúc này rồi còn không mau chạy, lại còn rảnh rỗi đi chọc giận con khỉ khổng lồ kia làm gì chứ!
Dù con khỉ ấy đúng là xấu thật, nhưng bây giờ đâu phải lúc đặt biệt danh cho người ta!
Nhưng Phượng Khê tất nhiên không điên, bởi vì cái bóng kia là một gương mặt… quen quen. Là khỉ.
Trước đây, khi còn trong bí cảnh của Huyết gia, nàng từng xuyên qua thời không đến một bí cảnh, đến một chiều không gian khác và gặp một con Ma Tiêu.
Bóng mờ kia chính là con Ma Tiêu đó.
Tuy Ma Tiêu trên đời không thiếu, nhưng giống như con người, mỗi con một khác.
Phượng Khê có thể chắc chắn đây chính là con khỉ khổng lồ độc nhất vô nhị ấy.
Ma Tiêu đối diện, vừa nghe thấy nàng mở miệng thì thoáng khựng lại, sau đó hiện vẻ phẫn nộ dữ tợn, rồi bất ngờ bật cười khằng khặc như quái vật.
Quân Văn lập tức cảm thấy thần trí của mình bị những cảm xúc tiêu cực hỗn tạp như sợ hãi, tuyệt vọng tràn vào, như thể đang có thứ gì đó muốn chiếm quyền kiểm soát hắn.
Còn Phượng Khê thì chỉ im lặng:
“Lại diễn cái trò cũ nữa hả? Ngươi không đổi chiêu mới được à?
Được thôi, vậy để ta giúp ngươi nhớ lại chuyện xưa một chút!”
Dứt lời, nàng cũng bắt đầu cười, nhưng tuyệt đối không phải vì buồn cười.
“Ha ha ha!”
“Cạc cạc cạc!”
“Gei gei gei!”
…
Ma Tiêu: “…”
Con mẹ nó, sao ngươi cười còn giống Ma Tiêu hơn cả ta vậy hả?!
Đồ điên!!
Nhưng... tại sao ta lại có cảm giác quen thuộc chế/t tiệt thế này?
Nó lắc đầu, lộ ra toàn thân, nom chẳng khác gì ác quỷ, chỉ là… chỉ còn một cái chân.
Nó phát ra một tiếng rít sắc nhọn, ánh mắt lóe lên tia sáng màu xanh lục, sau lưng nó, đám Hóa Giao Thảo lập tức biến hình thành một con giao long màu lục, lao thẳng về phía Phượng Khê!
Vậy mà Phượng Khê vẫn còn nhàn nhã nghĩ ngợi: thì ra gọi là Hóa Giao Thảo là vì thật sự biến thành giao long được à?
Vừa nghĩ nàng vừa giơ Khô Thụ Chi trong tay lên, vung mạnh về phía trước, mặt không hề có chút hoảng sợ nào.
Dù sao Khô Thụ Chi đã có thể ăn Hóa Giao Thảo, thì nó có hóa giao, hóa rồng hay hóa thành gì đi nữa cũng vô ích!
Quả nhiên, Phượng Khê nghĩ không sai.
Khô Thụ Chi dù có kiêng kỵ Ma Tiêu, nhưng gặp Hóa Giao Thảo thì cứ như thấy cơm dâng tận miệng, không hề do dự nhào tới.
Nó reo lên sung sướng!
“Ngao ô ngao ô!”
Thì ra “cơm đưa tận miệng” là cảm giác thế này!
Ma Tiêu rõ ràng không ngờ cục diện lại thành ra thế, đang còn mơ màng chưa hiểu chuyện gì, thì bỗng một viên gạch to tướng, tách ra thành mấy trăm cái bản gạch tổ bố, từ đâu bay tới, đập thẳng vào đầu nó!
Ma Tiêu thật sự không ngờ Phượng Khê lại dùng tới chiêu này, bị đập trúng ngay trán, thức hải chấn động dữ dội.
Chính chấn động ấy khiến trong lòng nó bỗng dâng lên một cảm giác sợ hãi mãnh liệt, như thể thân ảnh của Phượng Khê trùng lặp với một bóng hình quen thuộc nào đó.
Nhưng rốt cuộc là ai thì nó lại không nhớ ra được, chỉ thấy rùng mình phát lạnh.
Thậm chí còn run lên theo bản năng.
Nó bị trúng độc sao?
Sao lại như thế được chứ?!
Nó định tiếp tục phản công, nhưng nỗi sợ trong lòng lại như thủy triều tràn ra, đến mức cái chân duy nhất của nó cũng bắt đầu mềm nhũn.
Cái chân đó như có suy nghĩ riêng, trực tiếp vắt lên cổ bỏ chạy.
Chớp mắt đã mất hút không dấu vết.
Khô Thụ Chi và Mật Hoan Khư Thú lần này chỉ biết cúi rạp người bái phục Phượng Khê!
Một cục gạch mà giải quyết xong?!
Lợi hại đến mức nào vậy trời?!
Lúc này, Phượng Khê quay sang hỏi Mật Hoan Khư Thú:
“Đây là cái ‘tồn tại đáng sợ’ mà ngươi nói đấy hả?”
Mật Hoan Khư Thú chưa bao giờ cung kính đến vậy:
“Chắc vậy… Dù sao ta cũng chưa từng thấy nó, nhưng hình như là nó thật…”
Phượng Khê cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế. Ma Tiêu tuy mạnh, nhưng chưa đến mức khiến người ta sợ ch/ết khiếp thế kia.
Nàng chợt nhớ đến một con thú lạc đường, Đào Ngột.
Không chừng… nó cũng đang ở đây?
Suy đoán này không phải không có cơ sở. Bởi Ma Tiêu tuy không nhận ra nàng, nhưng dường như vẫn còn lưu lại một phần ký ức.
Việc này hiển nhiên không bình thường.
Huống hồ lần đó, bí cảnh kia lúc tan vỡ tràn ngập lực lượng thời không, nàng với Ma Tiêu bị thời không dây chuyền kéo đến nơi này cũng không phải chuyện lạ.
Nếu thật là Đào Ngột… thì đánh chắc chắn không lại. Phải dùng sách lược mới được.
Chỉ tiếc cây răng nanh to mà Đào Ngột từng tặng nàng lại rơi mất trong dòng thời không kia, bằng không còn có thể dùng làm “thẻ tình cảm” một phen.
Dù Đào Ngột có ở đây hay không, thì trước hết cũng phải… nhổ cỏ cái đã!
Thế là, Phượng Khê nghênh ngang bước vào bãi cỏ, gọi hết đám “nhổ cỏ” ra hành động.
Khô Thụ Chi xung phong đi đầu, vì sau khi chứng kiến bản lĩnh của nàng, nó không còn dám ăn vụng nữa mà bắt đầu nhổ cỏ rất chuyên tâm, cực kỳ cẩn thận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-666.html.]
editor: bemeobosua
Còn Mật Hoan Khư Thú thì khỏi nói, vì đó là tổ cỏ của nó, nó hận không thể mọc tám cái chân Tri Chu Khư Thú lên người để nhổ cho nhanh!
Mộc Kiếm thì lại chơi nổi, thấy không thể để con Mê Tung Thố hoang phí cơ hội này, liền đ.â.m cho nó một kiếm.
Mê Tung Thố lần này có vẻ ngủ hơi say, dù bị đ.â.m chảy má/u vẫn không tỉnh.
Thế là Mộc Kiếm lại quay sang đ.â.m Thôn Hỏa Hưu một nhát nữa.
Đừng nói là tỉnh, rõ ràng còn lẩm bẩm nói mớ to hơn cả tiếng người ta nói!
Mộc Kiếm không nhịn được mắng một câu:
“Chỉ biết ngủ, ngươi đúng là một con Heo Ngu!”
Heo Vàng đang dùng răng nanh để bới cỏ:
“…”
Ngươi là cái đồ đê tiện trong đám đê tiện, mắng ai đó hả?!
Ngươi chán sống rồi phải không?!
Đợi ta rảnh xem ta thu thập ngươi thế nào!
Mộc Kiếm gọi mãi không đánh thức nổi đám Mê Tung Thố với Thôn Hỏa Hưu đang nằm chèo queo, đành phải tự mình ra tay đào cỏ.
Thật ra muốn nhanh thì cắt đại mấy nhát là xong, nhưng cái loại Hóa Giao Thảo này gốc rễ mới là tinh túy, nên chỉ có thể moi từng gốc lên.
Mò một hồi, nó bắt đầu thấy mệt!
Không nhịn được lại nhớ đến chuyện Phượng Khê từng kể: có cô nương nào đó rảnh rỗi liền thích đào rau dại, không có việc gì cũng đào.
Đúng là một người cần cù thật sự!
Lúc này, trong đan điền của Phượng Khê, năm cây linh căn đơn giản là đã phát điên!
Chúng nó cũng muốn đi ăn! Muốn được đi đào cỏ!
Tiếc là lòng thì có mà sức chẳng còn!
Năm cây linh căn cố gắng bán manh, dốc hết sức lấy lòng, mong Phượng Khê có thể thương tình nhét cho vài cọng cỏ để giải thèm.
Nhưng Phượng Khê nào có rảnh, còn đang bận đào cỏ đây!
Nàng hơi hối hận vì lúc trước không mang đám phạm nhân theo, nhưng nghĩ lại cũng đúng, mang theo bọn họ chỉ tổ vướng chân. Thôi bỏ.
Quân Văn vừa đào cỏ vừa nhắc:
“Tiểu muội, tay muội có thể thả ra rồi đấy!”
Phượng Khê vỗ trán một cái, đúng ha? Quên mất tiêu cái bàn tay nhỏ này rồi!
Nàng vội vàng thả cái bàn tay nhỏ ra. Không thả thì chút nữa hao tổn linh lực luôn rồi!
Mật Hoan Khư Thú vẫn mộng tưởng có thể độc chiếm mấy cái móng vuốt thơm mềm:
“…Đúng là chủ nhân vô lương tâm!”
Nàng đúng là nhiều chiêu thật đấy!
Bên này còn đang bận bịu đào cỏ, khí thế ngút trời, thì Ma Tiêu đã ba chân bốn cẳng chạy về.
So với lúc trước chạy trối ch/ết, giờ nó lại khôi phục dáng vẻ hống hách:
“Con nha đầu thối kia, ngươi dám đụng tới Hóa Giao Thảo của đại nhân bọn ta! Hôm nay ngươi c/hết chắc rồi!
Đại nhân, chính là nó!”
Vừa dứt lời, còn làm bộ cúi người nhún nhường ra hiệu mời.
Kết quả… không có kết quả gì hết.
Sau lưng nó, một cái bóng ma cũng không thấy.
Thay vào đó, lại là một viên gạch thần thức của Phượng Khê bay tới.
Bốp! – Ma Tiêu lại bị đập trúng đầu, đầu óc ù ù như đánh trống, sợ hãi từ đầu tới chân.
Lại vắt chân lên cổ chạy bán sống bán c/hết.
Mật Hoan Khư Thú nhìn bóng lưng của nó mà nghi ngờ nhân sinh:
Cái con này… có bình thường không đấy?
Nhìn kiểu gì cũng giống đứa thiểu năng!
Phượng Khê thì đoán được vài phần.
Chắc chắn là lúc Ma Tiêu chạy nhanh quá, Đào Ngột theo sau… bị lạc đường.
Cho nên mới không đuổi kịp.
Vừa nghĩ xong, liền nghe tiếng Ma Tiêu gào thảm từ đằng xa vọng lại, âm thanh thê thảm, nghe là biết bị đánh rất tàn nhẫn.
Phượng Khê bày ra vẻ mặt thương cảm.
Ma Tiêu đúng là thiếu kinh nghiệm mà!
Người mù đường mà dắt đi thì tốt nhất là đừng để rời khỏi tầm mắt!
Dù chỉ là rẽ một cái ngõ nhỏ, hắn cũng có thể mất dấu!
Một lát sau, mặt đất bắt đầu rung chuyển, cường độ còn mạnh hơn lúc Ma Tiêu đến trước đó.
Ngay sau đó, Ma Tiêu lại xuất hiện.
Mặt vốn đỏ lừ xanh lét, bây giờ lại thành màu… cầu vồng luôn rồi!
Hai mắt nó trừng trừng nhìn chằm chằm Phượng Khê, như muốn ăn tươi nuốt sống:
Con nha đầu thối! Ngươi nhất định phải ch/ết!
Phượng Khê thì lại nhìn về phía sau nó, nơi có một con quái vật khổng lồ đang lừng lững tiến tới.
Hình dáng như hổ, nhưng lại mọc ra khuôn mặt người. Cặp răng nanh sắc bén kia lóe lên ánh sáng lạnh rợn người.
Quả nhiên là Đào Ngột.
Lúc này, Đào Ngột cũng đã nhìn thấy Phượng Khê. Không hiểu sao, đuôi nó lại đau nhói một cái…