667. Ngài còn nhớ bí cảnh Huyết gia và Huyết Vô Ưu không?
Lúc trước, vì Ma Tiêu mách lẻo, Đào Ngột đã giận đến mức chỉ muốn xé xác Phượng Khê.
Giờ thì cái đuôi đã tê rần, vừa thấy Phượng Khê là nó lại ngứa mắt, toàn thân lông lá xù lên như muốn động thủ ngay.
Với tu vi của nó, cho dù cách mấy trăm trượng, muốn gi/ết Phượng Khê cũng chỉ là chuyện trong lòng bàn tay.
Ngay khi nó chuẩn bị thi triển thần thông thì một giọng nói tha thiết vang lên:
“Thần Thú đại nhân, thật sự là ngài sao? Ta tìm ngài khổ sở biết bao!
Ngài còn nhớ bí cảnh Huyết gia và Huyết Vô Ưu không?”
Đào Ngột sững sờ.
Thần Thú đại nhân?
Là đang gọi ta đó hả?
Ừm~~~ Cách xưng hô này nghe mới lọt tai làm sao!
Chỉ có ta mới xứng với cái danh xưng tôn quý thế này!
Mà khoan đã, Huyết Vô Ưu là ai cơ?
Sao chẳng có tí ấn tượng nào thế nhỉ?
Nó trừng mắt nhìn Phượng Khê đánh giá một hồi, vẫn là không nhớ ra nổi.
Lúc này, Phượng Khê đã hớt hải chạy tới gần.
“Thần Thú đại nhân, ngài thật sự không nhớ ta sao?
Nhưng mà ngài là bậc quý nhân, hay quên cũng là chuyện thường tình. Nhớ không ra một kẻ nhỏ bé như ta cũng dễ hiểu thôi.”
Đào Ngột thầm nghĩ trong bụng, con kiến này nói chuyện đúng là trôi chảy, khéo léo gấp mấy lần cái tên đần Ma Tiêu kia!
Dẫn đường còn không xong, nếu không phải không có lựa chọn khác thì ta đã vỗ ch/ết hắn từ sớm rồi, còn lâu mới để dành làm điểm tâm!
Ma Tiêu thấy Đào Ngột có vẻ dịu giọng, bèn tranh thủ lên tiếng:
“Đại nhân, ngài đừng nghe nàng nói nhăng nói cuội…”
Nó còn chưa nói hết câu thì Phượng Khê đã nổi giận quát lớn:
“Con Đại Mã Hầu nhà ngươi, ngươi nói ai nói nhăng nói cuội?
Ta xưng hô ‘Thần Thú đại nhân’ thì có gì sai? Gọi ngài ấy là quý nhân thì có gì sai?
Chẳng lẽ trong mắt ngươi, Thần Thú đại nhân không xứng với những cách gọi tôn kính đó chắc?”
Phượng Khê vừa dứt lời, Ma Tiêu lập tức bị Đào Ngột vả bay một phát!
Phượng Khê thì nhìn Đào Ngột bằng ánh mắt sùng bái lấp lánh, cứ như ánh mắt đó đủ để làm mù người ta.
Chính là ánh mắt này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-667.html.]
Trời sinh nó chính là để được nhìn bằng ánh mắt như vậy!
Vẫn là tiểu nha đầu này hiểu chuyện, không giống tên ngốc Ma Tiêu kia, suốt ngày nhìn nó bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, chỉ tổ làm nó khó chịu.
Thái độ của Đào Ngột dịu đi hẳn, bộ lông đang dựng ngược cũng từ từ rũ xuống.
Trên ngọn cây, Ma Tiêu: “…”
Một cảm giác bất an lan lên đầu óc, không lẽ thằng ngu Đào Ngột này bị con nha đầu ch/ết tiệt kia dỗ cho mụ đầu rồi?!
Lúc này, Đào Ngột hỏi: “Chúng ta… từng gặp nhau thật sao?”
Phượng Khê gật đầu: “Không chỉ gặp, mà ngài còn từng cứu mạng ta một lần nữa kìa! Nếu không nhờ ngài thi triển thần thông nghịch thiên, thay đổi càn khôn, thì e là ta đã sớm mất mạng!”
Lòng Đào Ngột lúc này càng thêm sung sướng.
Thần thông nghịch thiên? Thay đổi càn khôn?
Nghe câu nào cũng vừa tai hết sức!
Nó hào sảng đáp: “Vậy kể cụ thể xem nào!”
Phượng Khê liền thuật lại sơ lược chuyện ngày ấy, đương nhiên không quên thêm thắt một chút màu mè, nâng tầm hình tượng của Đào Ngột lên đến tận trời xanh.
Ít nhất là phải thêm cho nó mấy trăm lớp filter sáng lấp lánh!
Đến cả cái cách nó đi đường cũng được nàng mỹ hóa thành trầm ổn, uy nghiêm!
Đào Ngột cảm thấy từng lỗ chân lông trên người đều sung sướng rần rần! =)))
Cảm giác này còn dễ chịu hơn cả ăn một lúc mấy trăm con khư thú nữa!
Dù trong đầu nó vẫn chẳng nhớ ra nổi chuyện gì, nhưng nó lại hoàn toàn tin lời Phượng Khê.
Dù sao thì nàng miêu tả vị Thần Thú đại nhân kia, chẳng phải chính là nó sao?
“Thế ngươi tới đây làm gì? Vì sao lại trộm Hóa Giao Thảo của ta?”
Giọng nó lúc hỏi chỉ mang theo nghi hoặc, chứ hoàn toàn không có ý trách tội.
Phượng Khê liền đem mọi chuyện kể ra, cả chuyện liên quan đến Thiên Khuyết Minh cũng không giấu.
“Thần Thú đại nhân, chuyện của Thiên Khuyết Minh vô cùng hệ trọng, đến cả sư phụ ta cũng không biết.
Nhưng ta nhất định phải kể cho ngài nghe.
Bởi vì ngài là thần được trời chọn!
Toàn bộ sinh linh đại lục Cửu U đều trông mong vào ngài, mong ngài xoay chuyển càn khôn, cứu vớt muôn dân!”
Đào Ngột nghe đến choáng váng, trong đầu toàn là “thần được trời chọn”, “xoay chuyển càn khôn”… Đừng nói Hóa Giao Thảo, dù Phượng Khê có nhổ hết lông đuôi của nó thì nó cũng sẵn sàng tha thứ!
Trên cây, Ma Tiêu cắn răng: Thấy chưa?! Ta đã nói nó bị dụ tới mức đầu óc tê liệt rồi mà!
Quả nhiên là tê liệt!
Không phải chân què, mà là đầu què!