Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 668
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:42:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
668. Tiểu muội, nó trừng ta!
Phượng Khê vẫn khua môi múa mép, đến khi cảm thấy đủ rồi mới hỏi:
"Thần Thú đại nhân, sao ngài lại ở chỗ này?"
Đào Ngột dùng móng vuốt gãi gãi cái đầu tròn như hạt dưa:
"Không nhớ rõ lắm… mơ mơ hồ hồ thì thấy mình ở đây. Nhưng chỗ này có cái ăn cái uống cũng không tệ lắm."
Phượng Khê lắc đầu: "Người thường thì chỉ cần có ăn có uống là đủ, nhưng ngài là cứu thế chi thần! Nhất định phải rời khỏi đây, vì còn hàng vạn sinh linh đang đợi ngài đến cứu!"
Đào Ngột gật gù: "Lời này nghe rất có lý! Ta cũng từng nghĩ đến chuyện rời khỏi, nhưng thử mấy lần đều thất bại.
Đừng nói ra ngoài, chỉ riêng việc rời khỏi cái vùng này cũng không làm được."
Nói xong lại sợ mình nghe ra quá vô dụng, bèn bổ sung:
"Chủ yếu là ta lo làm rùm beng quá sẽ khiến chỗ này sập mất, mấy con khư thú ở đây lại không sống nổi.
Bổn tọa từ bi bác ái, không nỡ làm mấy chuyện sát sinh tổn mệnh như thế."
Phượng Khê: "…"
Ngươi đang nói trước một bãi xương thú chất như núi kia đấy à? Không thấy áy náy chút nào sao?
Dù vậy nàng vẫn cố vỗ về:
"Ta biết ngay là ngài có nỗi khổ trong lòng. Bằng không với bản lĩnh của ngài, đừng nói cái hầm nhỏ này, có khi ngay cả trời cũng phá thủng nổi!"
Đào Ngột nghe vậy càng thấy Phượng Khê thuận mắt hơn!
editor: bemeobosua
Nó ghét bỏ liếc nhìn Ma Tiêu đang bị treo lủng lẳng trên ngọn cây, cũng có miệng mà sao không biết nói tiếng người như nàng chứ?!
Ma Tiêu lập tức hiểu ý Đào Ngột, trong lòng chỉ thấy mệt mỏi vô cùng tận.
Sau một hồi được Phượng Khê thổi phồng tâng bốc, nàng lại hỏi:
"Thần Thú đại nhân, ngài có thể nói sơ tình huống nơi này cho ta biết không?"
Đào Ngột nhẹ gật đầu, quay sang bảo Ma Tiêu:
"Lại đây! Ngươi nói đi!"
Ma Tiêu: "… Tuân lệnh."
Nó vội vàng nhảy khỏi ngọn cây, chạy đến gần Phượng Khê, đem tất cả những gì biết được kể lại một lượt.
Theo lời Ma Tiêu, cả nó lẫn Đào Ngột đều không nhớ rõ vì sao lại đến nơi này, ký ức dừng lại tại một bí cảnh nào đó.
Nhờ Phượng Khê kể lại chuyện bên ngoài, bọn chúng mới đoán được có thể mình bị lực lượng thời không kéo tới đây.
Vì sao lại gặp phải lực lượng ấy thì… chịu.
Nhưng nếu như chỗ kia vốn đã loạn thời không, bị hút vào đây cũng không phải chuyện quá khó tin.
Từ khi đến đây, Đào Ngột mấy lần định… ăn Ma Tiêu, nhưng lần nào đến phút cuối cũng bỏ cuộc.
Không phải vì ngại đường xá, mà vì trong lòng mơ hồ cảm thấy: không ăn được. Con khỉ này giống như… thủ hạ của nó vậy.
Bọn chúng thử nhiều lần để rời khỏi khu vực này, đều thất bại. Dù Đào Ngột dốc toàn lực cũng không thể phá vỡ.
May mà Ma Tiêu có thể điều khiển Hóa Giao Thảo giúp săn mồi, nên tạm không bị đói.
Dĩ nhiên, lấy tu vi bọn họ thì không ăn cũng chẳng c/hết, chỉ là… thèm thôi.
Phượng Khê nghe xong chỉ thấy nghi hoặc. Nàng cùng bọn Khư Thú vẫn có thể ra vào tự do, cớ sao Ma Tiêu và Đào Ngột lại không được?
Chẳng lẽ do cách bọn họ tiến vào đây khác nhau?
Chợt nàng nghĩ tới một vấn đề then chốt.
Ma Tiêu vẫn còn lưu chút ký ức mơ hồ, Đào Ngột hẳn cũng vậy.
Nếu vậy thì, chẳng phải hai kẻ này là phiên bản “sau khi xuyên thời không” mà nàng từng gặp đó sao?
Bọn chúng bị nàng xuyên qua dòng thời gian mà gián tiếp kéo theo.
Theo logic thời gian, ngoài kia vốn phải còn một Đào Ngột và một con Đại Mã Hầu khác.
Cùng một thời không sao lại có hai Đào Ngột, hai Đại Mã Hầu?
Nên, bọn chúng chỉ có thể bị nhốt trong cái “thiên địa con” này.
Trong đầu Phượng Khê lóe sáng, nơi này chắc chắn là không gian có liên quan đến xích thời không!
"Thần Thú đại nhân, ta có thể vào trong xem thử không?"
Đào Ngột thoải mái nói: "Tùy ngươi. Nếu thấy đi mệt thì để Đại Mã Hầu cõng."
Ma Tiêu: "…"
Tại sao lại là ta? Còn gọi ta là Đại Mã Hầu nữa?! Bao năm theo ngươi, không công cũng có lao chứ?
May thay Phượng Khê từ chối ý tốt của Đào Ngột, không để Ma Tiêu cõng.
Không phải vì nàng thông cảm cho lòng tự trọng của nó, mà vì tự đi sẽ dễ quan sát tình hình hơn.
Tuy nhiên nàng vẫn bảo Ma Tiêu đi theo, có gì còn tiện hỏi.
Đào Ngột đương nhiên đồng ý ngay.
Trong lúc Phượng Khê và Đào Ngột thương lượng, Quân Văn vẫn đứng xa chờ đợi.
Thấy nàng vẫy tay gọi, hắn lập tức chạy tới.
Không phải vì hắn nhát gan, mà là vì… sợ gây phiền cho Phượng Khê.
Không có bản lĩnh cũng được, nhưng không biết nhìn người thì thật khó sống!
Tới nơi, Quân Văn cung kính hành lễ với Đào Ngột rồi cùng Phượng Khê vào trong.
Đào Ngột chẳng mấy để ý đến hắn, chỉ là một cái đầu thừa thôi.
Ngược lại Ma Tiêu lén lút liếc trừng hắn một cái.
Lý do đơn giản: Quân Văn không hành lễ với nó.
“Thằng ranh kia dám coi thường ta?! Dù ta không làm Thần Thú thì cũng là Tướng Thú chứ bộ!”
Vừa mới liếc trừng, chợt nghe Quân Văn tố cáo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-668.html.]
"Tiểu muội, nó trừng ta!"
Phượng Khê sâu sắc nhìn Ma Tiêu một cái, cười cười chẳng nói lời nào.
Ma Tiêu lập tức thấy bất an, con nha đầu ch/ết tiệt này nhất định lại nghĩ ra trò xấu gì rồi!
Mấu chốt là… Đào Ngột ngu ngốc kia lại luôn nghe lời nàng!
Thế là nó cuống lên nói:
"Ta… ta đâu có trừng hắn, dạo này mắt ta hơi… có tật thôi!"
Câu còn chưa dứt, Đào Ngột đã tiếp lời:
"Mắt nó chẳng phải dạo này mới có tật đâu, nó có tật từ lâu rồi! Suốt ngày lườm nguýt, cứ như con rùa tu thành tinh!"
Ma Tiêu: "…"
Nếu không phải đánh không lại ngươi, ta đã xé cái miệng chó nhà ngươi từ lâu rồi!
Lần này, Ma Tiêu không dám trừng Quân Văn nữa, càng không dám manh động.
Ai ngờ tên tiểu tử này nhìn ngu mà chân thật là âm hiểm!
Cái trò “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng” này hắn chơi quá thuần thục rồi!
Phượng Khê với Quân Văn chẳng buồn để ý đến Ma Tiêu nữa, ánh mắt hai người bị từng mảng Hóa Giao Thảo dày đặc mê hoặc đến không rời nổi.
Càng đi sâu vào trong, Hóa Giao Thảo lại càng mọc nhiều, mà cây nào cây nấy đều tươi tốt khác thường.
Đám Mật Hoan Khư Thú và Khô Thụ Chi thì khỏi phải nói, mừng đến suýt ngất!
Nhiều quá đi mất!
Thật sự là nhiều không đếm xuể!
Có hao kiểu gì cũng hao không hết!
Mật Hoan Khư Thú đã bắt đầu lên kế hoạch xây dựng cung điện xa hoa rồi!
Trong cung còn có một trăm lẻ tám gian phòng lớn nhỏ, kiểu mà chơi trốn tìm ba ngày ba đêm cũng không hết chỗ!
Ngoài đống Hóa Giao Thảo kia, Phượng Khê còn nhìn thấy không ít thiên tài địa bảo quý hiếm.
Tất nhiên, mấy món này nàng cũng chẳng nhận ra được cái nào ra cái nào, chỉ dựa vào phản ứng điên cuồng của năm cây linh căn trong đan điền mà đoán bừa thôi.
Năm cây linh căn này giờ không thèm giở trò mè nheo với nàng nữa, mà trực tiếp quỳ xuống bái lạy!
Chỉ tiếc, Phượng Khê chưa định ra tay đào bới mấy gốc dược thảo ấy.
Bây giờ việc quan trọng hơn là phải dò xét rõ tình hình nơi đây, huống chi nàng vừa mới tạm thời dỗ yên được Đào Ngột. Nhỡ đâu đào linh thảo chọc nó nổi điên thì lỗ còn to hơn được!
Càng đi sâu vào trong, thảm thực vật càng lúc càng thưa thớt, cho đến khi phía trước bị một tầng kết giới vô hình chặn đường.
Phượng Khê còn chưa kịp hỏi thì Ma Tiêu đã chen miệng vào:
“Đào Ngột đại nhân thử phá cái kết giới này mấy lần mà không ăn thua, chỉ dựa vào một tiểu nha đầu như ngươi thì...”
Thấy ánh mắt Phượng Khê nửa cười nửa không, nó vội đổi giọng như gãy xương:
“...chỉ dựa vào một tiểu nha đầu như ngươi, biết đâu thật sự có thể nghĩ ra cách. Dù sao... dù sao ngươi thông minh mà!”
Phượng Khê lười chấp nó, chỉ cẩn thận dò xét xung quanh, rồi khẽ nhíu mày.
Dựa vào tu vi của Đào Ngột, đến cả kết giới trong bí cảnh trước đây còn phá được, thì thứ kết giới ngăn ở đây chắc chắn không đơn giản.
Ma Tiêu thấy Phượng Khê cau mày, lại tưởng nàng đang trách nó, vội vàng lấp liếm:
“Nói ra thì cũng buồn cười, dạo trước có cái sinh vật giống Khư thực không hiểu sao lại mò đến chỗ này! Nếu không phải nó chạy nhanh, ta đã lôi ra làm tăm xỉa răng cho Đào Ngột đại nhân rồi!”
Phượng Khê giật mình: “Ngươi nói Khư thực từng xuất hiện ở đây?”
“Đúng vậy, lúc đó ta đang ngủ gật, nó lẻn vào, cũng may Đào Ngột đại nhân mấy hôm ấy tâm trạng không tệ, bằng không thì... hầy, ta tiêu đời từ lâu rồi!”
Trong lòng Phượng Khê lại nổi lên nghi ngờ. Dựa theo lời đám Manh Báo Khư Thú kể thì trước đây chưa từng thấy sinh vật gì như vậy. Vậy thì phần nhiều là không phải từ khu vực bọn khư thú có thú hạch màu đen mò đến, mà giống như Đào Ngột, cũng bị thời không nào đó hút vào?
Cũng có thể... thứ đó là từ ngoài tấm bình phong này tiến vào?
editor: bemeobosua
Nếu đúng thế, thì kết giới bên ngoài rất có thể là một dạng xích thời không?
Liên tưởng đến lời Nguyên Trọng từng nói, tầng dưới cùng trong lòng đất mới là nơi trọng yếu, chẳng lẽ ngoài kết giới này chính là tầng sâu nhất của Ám Minh Chi Ngục?
Tất nhiên, tất cả cũng chỉ là suy đoán của nàng mà thôi.
Vấn đề là... phải phá kết giới này kiểu gì?
Phượng Khê nghiên cứu cả nửa ngày vẫn chưa mò ra được manh mối nào. Ma Tiêu bắt đầu có chút sốt ruột, nhưng không dám thúc giục, chỉ dám lấy Đào Ngột ra làm cớ:
“Chúng ta đi lâu như vậy, không biết Đào Ngột đại nhân có sốt ruột đợi không nữa…”
Thật ra không cần nó nhắc, Phượng Khê cũng định quay về rồi. Dù sao nàng còn phải tranh thủ thời gian bố trí trận bàn truyền tống, lần sau muốn đến thì tiện hơn.
Thế là nàng cười tươi bảo:
“Đúng ha, chắc Đào Ngột đại nhân đang sốt ruột lắm rồi. Vậy để tiết kiệm thời gian, phiền ngươi cõng ta với huynh ấy về luôn đi!”
Ma Tiêu: “…”
Nó chỉ muốn tự tát mình một cái thật mạnh!
Ai bảo mi lắm mồm!
Ai bảo mi cứ phải mở miệng!
Tự đào hố chôn mình chứ ai!
Dù trong lòng trăm lần không cam nguyện, nó vẫn đành để Phượng Khê và Quân Văn ngồi lên lưng.
Không còn cách nào khác, nếu không chiều theo, con nha đầu xấu bụng kia chắc chắn sẽ đi tố cáo!
Đào Ngột đúng là đang bắt đầu sốt ruột, sắc mặt cũng không dễ coi cho lắm.
Ma Tiêu thấy thế trong bụng cười thầm: Tốt nhất Đào Ngột nổi bão lên, quạt bay con nha đầu ch/ết tiệt kia với cái tên ngu ngốc kia luôn cho rồi!
Đang nghĩ tới đây, Đào Ngột bỗng vung một móng vuốt, quạt bay chính Ma Tiêu!
“Tiểu nha đầu không hiểu chuyện đã đành, còn ngươi cũng không hiểu chuyện là sao?!
Để Bổn đại nhân chờ ở đây lâu như vậy, mắt để làm cảnh à?!”
Ma Tiêu lần nữa bị treo lủng lẳng trên cây: “…”
Nó cảm thấy mình như vị trung thần bị hôn quân xử oan, lòng đau như cắt, m/áu chảy thành sông, trái tim băng giá…