Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 669
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:49:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
669. Trung thần Ma Tiêu
Trung thần Ma Tiêu Thần lập tức quyết định, ngoan ngoãn nằm im trên cành cây mà treo, đỡ phải chịu trận khi vị hôn quân nổi giận lại trút lên đầu nó.
Nó cảm thấy bản thân vừa nhỏ bé bất lực lại vừa đáng thương.
Nó đã chẳng nhớ nổi vì sao mình lại lạc vào bí cảnh này. Rõ ràng đang yên đang lành đợi chờ trong Vạn Trượng Ma Uyên không tốt hơn sao?
Sao lại mò tới đây làm chi cho khổ?!
Trên đời có hàng ngàn hàng vạn Ma Tiêu, chỉ riêng nó là kẻ xui tận mạng!
Nó đang âm thầm gào thét bất bình thì nghe thấy Phượng Khê đang nói với Đào Ngột:
"Thần Thú đại nhân, ta chỉ muốn điều tra kỹ càng thêm chút nữa, không ngờ lại tốn nhiều thời gian, khiến ngài phải chờ lâu. Sau này ta nhất định sẽ chú ý hơn."
Đào Ngột vừa nãy đã trút hết cơn giận lên người Ma Tiêu, lại nghe Phượng Khê nói năng nhẹ nhàng dễ nghe, nên dịu giọng đáp:
"Chậm trễ cũng chẳng ảnh hưởng gì. Dù sao ta cũng không có chuyện gì làm.
Thật ra ta rất thích cách làm việc cẩn trọng của ngươi, gấp trăm lần cái tên khỉ ngu xuẩn kia!"
Ma Tiêu: “…”
Cho ta c/hết quách đi còn hơn!
Ta thật sự không chịu nổi nỗi oan ức này nữa!
Đào Ngột hỏi Phượng Khê: “Ngươi có phát hiện gì không?”
Phượng Khê do dự một lát rồi nói: “Thần Thú đại nhân, ta quả thật có chút phát hiện, nhưng sợ nói ra sẽ mạo phạm đến ngài.”
Đào Ngột khẽ nghiêng cái đầu to: “Có gì mà mạo phạm hay không? Ngươi cứ nói đi.”
Phượng Khê lập tức nở nụ cười sùng bái: “Thần Thú đại nhân quả nhiên lòng dạ bao dung rộng lớn, không nói cũng biết trong bụng có thể ẩn chứa thiên địa rồi!”
Đào Ngột vốn đã bị lạc đến độ không phân nổi trái phải, giờ nghe lời này thì trong lòng vui như mở cờ, hai chiếc răng nanh to cũng nhe ra.
Cẩn trọng ư?
Đó là thứ chỉ loài người các ngươi mới cần.
Nó, một Thần Thú chân chính, thì không cần bất kỳ gói bọc thần tượng nào hết!
Phượng Khê thấy Đào Ngột đã sắp bị nàng dỗ ngon dỗ ngọt đến nơi, lúc này mới chậm rãi nói:
“Trước đó ta từng nói với ngài, chúng ta đã gặp nhau trong bí cảnh, mặc dù ngài không còn ấn tượng gì về ta, nhưng con Đại Mã Hầu dường như vẫn còn nhớ rõ.
Nếu vậy, chẳng phải có nghĩa là, ngài và con khỉ ấy đã rời khỏi quỹ đạo thời gian ban đầu…”
Phượng Khê còn chưa nói hết, Đào Ngột đã cắt lời:
“Ý ngươi là, bên ngoài còn có một ta và một Đại Mã Hầu khác?!”
Phượng Khê thầm cảm thán, tên Đào Ngột này nhìn thì có vẻ lỗ mãng, nhưng dù gì cũng là một trong Tứ đại hung thú, vẫn có chút đầu óc đấy chứ.
Khi nàng còn đang suy nghĩ thì Đào Ngột đã nóng nảy lên tiếng:
“Không được! Ta nhất định phải ra ngoài! Cho dù có phải xóa bỏ cái ‘ta’ kia, thì ‘ta’ hiện tại này cũng phải tồn tại!”
Lần đầu tiên, Trung Thần Ma Tiêu cảm thấy việc trung thành với hôn quân thực ra cũng không tệ lắm. Ít ra, lập trường của đối phương cũng giống mình.
Nó mặc kệ bên ngoài có Đại Mã Hầu hay Ma Tiêu gì, dù có phải là ‘nó trong tương lai’ hay không, thì nó cũng chỉ nhận ‘nó’ của hiện tại này thôi.
Nó là nó, không giống mớ sương khói vô định kia!
Phượng Khê ngạc nhiên hỏi Đào Ngột: “Thần Thú đại nhân, lúc ta gặp ngài trong bí cảnh Huyết gia, ngài…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-669.html.]
Đào Ngột lại cắt ngang: “Ngươi định hỏi tại sao lúc đó ta không thay đổi tương lai của ta, còn bây giờ thì lại muốn chứ gì?”
Phượng Khê gật đầu.
Đào Ngột nhìn nàng một cái:
“Ngươi tuy thông minh, nhưng kiến thức về sức mạnh thời không vẫn còn hạn chế. Tình huống hiện tại hoàn toàn khác lúc trước.
Lúc đó, dù ngươi đã dùng lực lượng thời không ảnh hưởng đến quỹ đạo của chúng ta, nhưng chỉ cần ta không rời khỏi bí cảnh, thì mọi việc vẫn đi theo quỹ đạo vốn có, sẽ không ảnh hưởng đến tương lai của ta.
Còn bây giờ thì không giống!
Nơi này không phải là một đoạn thời không trong quá khứ, mà là một không gian thời không bị cắt riêng ra, giống như thứ mà Nhân tộc các ngươi gọi là ‘Vực’.
‘Vực’ chỉ tồn tại có thời hạn, không thể duy trì mãi. Một khi lực lượng thời không ập xuống, nó sẽ tan thành hư vô.
Đến lúc đó, ta và con Đại Mã Hầu này chắc chắn cũng tiêu đời.
Nếu ‘ta trong quá khứ’ không còn, ngươi nghĩ ta của hiện tại còn tồn tại được sao?”
Đào Ngột có hơi rối rắm, nhưng Phượng Khê vốn thông minh, chỉ suy nghĩ một lát là hiểu ngay.
Hiện tại Đào Ngột là sản phẩm kết hợp từ vô số quỹ đạo của các ‘Đào Ngột trong quá khứ’. Nếu những ‘quá khứ’ đó bị xóa bỏ, thì ‘Đào Ngột bây giờ’ cũng sẽ biến mất.
Cho nên, việc mà Đào Ngột cần làm chính là rời khỏi “Vực” này. Dù cái giá phải trả là để phiên bản Đào Ngột bên ngoài bị tiêu diệt, thì nó, bản thể hiện tại, vẫn còn sống.
Phượng Khê nghĩ thông suốt rồi liền nói với Đào Ngột:
“Thần Thú đại nhân, ngài nói rất đúng! Chúng ta nhất định phải tìm cách rời khỏi đây, thế gian này sao có thể thiếu ngài được!”
Ma Tiêu im lặng nhoẻn miệng cười gượng.
Tới nước này rồi, vẫn không quên vuốt đuôi ngựa. Hay ngươi đổi tên thành “Nịnh Nịnh” luôn cho rồi!
Đào Ngột thì rất hưởng thụ cảm giác được tâng bốc, nét vội vã trên mặt cũng dịu đi không ít.
“Ngươi có ý tưởng gì chưa?”
Phượng Khê lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, nhưng con Đại Mã Hầu từng nhắc đến chuyện ‘Khư thực’. Ta nghĩ có lẽ từ đó có thể tìm được đột phá khẩu.”
Đào Ngột ngẩn ra: “Khư thực? Cái gì mà Khư thực?”
Ma Tiêu treo tòng teng trên cây, đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, sau khi nghe Phượng Khê kể lại chuyện ‘Khư thực’, Đào Ngột lập tức nổi giận, chửi Ma Tiêu đến mức má/u chó phun đầy đầu!
Nếu không phải Ma Tiêu còn đang treo lủng lẳng trên cây, e rằng lại ăn thêm một cú vả nữa rồi.
Sau khi dạy dỗ Ma Tiêu một trận, Đào Ngột quay sang nói với Phượng Khê:
“Ý ngươi là, ‘Khư thực’ xuất hiện có liên quan đến sức mạnh thời không? Thậm chí còn có thể liên quan đến cái mà bọn họ gọi là xích thời không?”
Phượng Khê gật đầu: “Ta quả thực nghi ngờ như vậy, nhưng hiện tại nắm được quá ít thông tin, không dám vội kết luận. Việc này cần bàn bạc thêm.”
Đào Ngột cũng hiểu rõ, chuyện này không thể giải quyết trong một sớm một chiều. Dù gì thì chính nó còn chưa nghĩ ra cách, tiểu nha đầu dù thông minh cũng cần có thời gian.
Tên ngu xuẩn Ma Tiêu kia chắc lại nghĩ nó bị tiểu nha đầu lừa gạt, nào biết nó chẳng qua chỉ là tự chọn nhảy xuống vách núi thôi.
Nha đầu tóc vàng này có thể vào được đến đây, còn kéo theo một đám người, chứng tỏ không phải dạng tầm thường.
Huống hồ nàng lại qua lại tự do giữa Ma tộc và Nhân tộc, rõ ràng không đơn giản chút nào.
Cái “Vực” này vốn đã không vững, chẳng biết lúc nào sẽ bị sức mạnh thời không nghiền nát, nó giờ chỉ có thể bấu víu lấy cọng cỏ cứu mạng này mà thôi.
Nó, một Thần Thú oai phong lẫm liệt, sao có thể chỉ vì vài câu ngon ngọt mà bị dụ dỗ?!
Buồn cười thật!
“Đại Mã Hầu, ngươi cõng tiểu nha đầu ra ngoài đi, kẻo chân nàng lại đau.”