Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 670
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:49:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
670. Chuyện này… ta cảm thấy cứ như mình bị tiểu muội nhà người ta dắt mũi đi vậy!
Trong khi ấy, Ma Tiêu vừa rủa thầm "Hôn quân vô đạo!", vừa ngoan ngoãn chạy tới làm tọa kỵ cho Phượng Khê.
Không phải nó không có khí phách, mà là… mạng chỉ có một cái thôi, nó đành phải biết quý trọng mà giữ lấy chứ còn sao nữa!
Ai…
Phải biết năm xưa Ma Tiêu nó cũng từng là bá chủ một phương, giờ thì thê thảm đến mức làm thú cưỡi cho người ta, thật sự là đáng buồn, quá đáng tiếc!
Phượng Khê nói chuyện đôi câu với Đào Ngột xong thì dẫn Quân Văn cùng cưỡi lên lưng Ma Tiêu.
Ma Tiêu thật sự muốn lật phắt cả hai người xuống, nhưng tiếc là không dám.
Chỉ có thể hùng hổ tức tối trong bụng.
Chẳng mấy chốc, Ma Tiêu đã chở Phượng Khê và Quân Văn tới ranh giới khu vực.
Nó không thể ra ngoài, nên chỉ có thể đưa tới đây là cùng.
Phượng Khê vốn định nói vài câu với nó, ai ngờ nó đã quay đầu vắt giò lên cổ chạy mất.
Một chữ cũng không muốn nghe!
Vì tất cả đều là bẫy! Là hố! Là hố cha hố mẹ hố họ hàng ba đời!
Rất nhanh sau đó, Ma Tiêu gặp lại Đào Ngột.
Đào Ngột vẫn đứng yên một chỗ chờ nó. Không phải vì quá tin tưởng Ma Tiêu, mà là… nó không nhớ được đường về hang ổ!
“Đưa người ra ngoài rồi chứ?”
Ma Tiêu gật đầu lia lịa, nhanh chóng xác nhận.
Đào Ngột nheo mắt hỏi: “Tiểu nha đầu kia nói ngươi có chút ấn tượng với nàng? Kể lại một chút coi.”
Ma Tiêu tuy không rõ Đào Ngột hỏi để làm gì, nhưng cũng không dám giấu, bèn khai báo thành thật từ đầu đến cuối.
Đào Ngột suy nghĩ một lúc, mắt đảo vòng vòng: “Nói như vậy, nếu chấn động thức hải, có thể khôi phục lại một phần ký ức sao?
Nếu thế, vậy ngươi dùng thần thức tấn công ta đi!
Yên tâm, ta không phản đòn đâu.”
Ma Tiêu: … Còn có chuyện tốt như vậy á?!
Nó nằm mơ cũng từng muốn làm thế nha!
Chẳng qua, sợ đây là bẫy thăm dò, nên sau khi thử đi thử lại, xác định Đào Ngột nói thật, lúc này mới dám ra tay.
Lần này Ma Tiêu dồn hết sức bình sinh!
Nếu không phải vì giữ hình tượng, nó còn muốn l.i.ế.m móng vuốt hai phát lấy hên cho có lực nữa kìa!
Nó vận hết toàn lực, tung một cú thần thức công kích về phía Đào Ngột!
Kết quả chỉ nghe Đào Ngột lạnh nhạt phán một câu:
“Đừng có chậm chạp, mau bắt đầu đi!”
Ma Tiêu: “…”
Ngươi… ngươi đây là đang sỉ nhục ta một cách trắng trợn đấy hả?!
Ta vận đến cả sữa mẹ cũng không còn một giọt, mà ngươi còn bảo ta chưa bắt đầu?
Nhưng cũng nhờ vậy, Ma Tiêu mới nhận ra giữa nó và Đào Ngột đúng là cách biệt một trời một vực.
Ai… sau này nó vẫn nên ngoan ngoãn hầu hạ "hôn quân" đi cho lành.
Không đánh lại, đánh thật sự không nổi!
Dưới sự thúc giục của Đào Ngột, Ma Tiêu lại phải cắn răng tiếp tục thần thức công kích.
Tấn công đến mức kiệt sức ngồi bệt dưới đất, cuối cùng thức hải của Đào Ngột mới có chút d.a.o động.
Dao động này không làm hắn nhớ lại chuyện hay ho gì… mà ngược lại, lại nhớ đến một chiếc răng nanh từng gây ra huyết án!
Đào Ngột lập tức thấy… phần đuôi của mình nhói đau!
Trong lòng lập tức sụp đổ hình tượng về Phượng Khê.
Tiểu nha đầu kia!
Chờ ngươi lần sau tới, ta nhất định phải báo thù mối hận… bị đ.â.m đuôi này!
Dù ngươi không cố ý, nhưng cũng là do ngươi gây họa!
Nhưng cũng nhờ ký ức “đẫm m/áu” đó, Đào Ngột mới thật sự tin lời Phượng Khê nói là thật.
Dù gì chuyện liên quan đến mạng sống, nó đâu thể chỉ nghe một phía mà tin ngay được?
editor: bemeobosua
Còn bên kia, sau khi Phượng Khê và Quân Văn rời khỏi khu vực xương khô, liền hội họp cùng đám phạm nhân.
Các phạm nhân và bầy khư thú đã chờ đến mòn mỏi!
Thấy Phượng Khê bình an trở về, lập tức ùa ra vây quanh hỏi han.
Khi biết Phượng Khê thật sự đào được một ít Hóa Giao Thảo, cả đám lập tức phát cuồng!
Những kẻ từng hùa theo Thải Hồng Thí trước đây giờ đều ngầm lủi về, cúi đầu nhận thua.
Phượng Khê cười tủm tỉm nói:
“Lần này ta đào được không nhiều lắm. Lần sau quay lại, ta sẽ cố gắng lấy nhiều hơn!”
Đám phạm nhân và khư thú đều choáng váng: Còn… quay lại nữa?!
Lúc này, Quân Văn biết đã tới lượt mình tỏa sáng.
“Các ngươi có lẽ không tin, tiểu muội ta bây giờ là bạn tri kỷ với vị kia bên trong rồi!
Chẳng qua lần này gấp gáp, bằng không vị kia còn giữ tiểu muội ta lại chơi thêm một lúc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-670.html.]
Còn mấy gốc Hóa Giao Thảo ấy hả, chỉ là một câu nói của vị kia thôi là có!”
Quân Văn vừa dứt lời, cả đám phạm nhân và khư thú như ong vỡ tổ!
Mắt bọn họ nhìn Phượng Khê đầy sùng bái và kính sợ!
Đặc biệt là đám rắn!
A a a!
Chúng ta có hy vọng rồi!
Rất có thể sẽ sớm hóa giao!
Tổ tiên đời đời kiếp kiếp của chúng ta cuối cùng cũng sắp toại nguyện!
Người đời hay nói “mộ tổ bốc khói xanh”, chứ tổ bọn chúng chắc chắn là bị sét đánh!
Chưa hết! Phượng Khê nói thêm một câu càng khiến đám phạm nhân rưng rưng cảm động:
“Ta còn tìm được hai loại dược thảo cuối cùng để luyện Xá Miễn Đan. Rất nhanh thôi, ta sẽ có thể thử luyện nó.”
Đám phạm nhân nghe vậy lập tức phấn khích đến suýt khóc!
Một trong những thủ đoạn chính mà Ám Minh Chi Ngục dùng để ép buộc người khác chính là Xá Miễn Đan. Nếu họ có được Xá Miễn Đan, chưa dám chắc trốn thoát được, nhưng ít ra cũng có đến nửa phần cơ hội.
Trong lòng Phượng Khê vẫn còn suy nghĩ khác, Ám Minh Chi Ngục tổng cộng có chín tầng, vậy còn bốn tầng còn lại thì sao? Tình hình ở đó thế nào? Làm sao để thăm dò được?
Nhưng trước mắt, việc cấp bách hơn cả là thiết lập Truyền Tống Trận Bàn, để sau này tiện bề quay lại.
Phượng Khê chọn đặt Truyền Tống Trận Bàn ở gần khu vực xương trắng, vì nơi đó là chỗ an toàn nhất.
Dù gì thì vẫn còn Đào Ngột và Ma Tiêu đang theo dõi sát sao!
Sau khi hoàn thành các vòng khảo nghiệm tiếp theo, Phượng Khê dẫn các phạm nhân trở về nhà giam.
Trước khi rời đi, nàng phát Hóa Giao Thảo cho bầy rắn.
Chỉ bầy rắn được nhận Hóa Giao Thảo, còn Tri Chu Khư Thú và Manh Báo Khư Thú thì không có phần.
Không phải thiên vị hay phân biệt, mà bởi vì tuy Hóa Giao Thảo rất quý, nhưng lại không có tác dụng lớn với bọn chúng.
Phượng Khê hứa rằng lần sau sẽ đưa cho bọn chúng loại linh thảo thích hợp hơn.
Tri Chu Khư Thú và đồng bọn không có chút ý kiến nào.
Cũng phải thôi, bọn chúng nào dám có ý kiến! Nàng với cái kẻ đáng sợ kia là hảo hữu vào sinh ra tử, trừ khi bọn chúng chán sống mới dám gây chuyện với nàng.
Dĩ nhiên, chỗ Hóa Giao Thảo mà Phượng Khê đưa cho bầy rắn vẫn còn cách xa mục tiêu “hóa giao”, chẳng qua là cho nếm chút ngọt ngào trước mà thôi.
Theo thông lệ cũ, nàng nói với Mật Hoan Khư Thú:
"Đưa ổ cỏ ra đây, ta giúp ngươi giữ tạm."
Mật Hoan Khư Thú chớp mắt long lanh:
"Chủ nhân yêu dấu của ta, ta thật sự không chịu nổi nỗi đau chia xa cùng ngài!
Cho nên, xin hãy cho ta theo ngài vào túi linh thú đi!
Ta nguyện đi cùng ngài khắp chân trời góc bể, thưởng ngoạn cảnh đẹp thế gian, nhìn hết phồn hoa nhân gian!"
Phượng Khê: … Nghe giống như đang tỏ tình vậy đó?
Thực ra nàng đã sớm nghi ngờ Mật Hoan Khư Thú có thể ra ngoài được, nếu không đã chẳng bỏ mặc Mộc Kiếm cứ chọc tức nó mãi không thôi.
Giờ thì rõ rồi, cuối cùng nó cũng nghĩ thông suốt.
Mà đúng là nó đã nghĩ thông thật.
Chủ yếu là nhờ mảng lớn Hóa Giao Thảo kia làm tầm nhìn của nó sáng ra không ít!
Nếu bây giờ không tranh thủ bày tỏ lòng trung thành với vị chủ nhân “vô lương tâm” này, thì cung điện xa hoa của nó chỉ có nước chìm nghỉm!
Dù sao thì thân sơ có khác, chỉ có làm thân tín thì mới được chia phần nhiều!
Không thấy đám Độc Xà Khư Thú kia đáng thương cỡ nào sao? Mỗi con chỉ được ba cọng Hóa Giao Thảo thôi đấy!
Trong khi đó mấy con Hải Xà thì mỗi con được hẳn năm cọng!
Còn chưa nói tới Khô Thụ Chi và Heo Vàng, hai hàng ngũ đặc biệt, ăn bao nhiêu không ai biết!
Tự do thì đúng là quan trọng thật, nhưng giấc mơ còn quan trọng hơn!
Nó nằm mơ cũng thấy mình có một đống cỏ lớn!
Không!
Đây không chỉ là giấc mộng của đời nó, mà là mộng tưởng đời đời kiếp kiếp của nó!
Nói đến đây, thấy Phượng Khê vẫn im lặng, Mật Hoan Khư Thú tranh thủ tiếp lời:
"Chủ nhân yêu dấu của ta, trước đây ta không phải cố ý giấu diếm đâu, chỉ là bản lĩnh của ta khi đó còn tầm thường, sợ làm vướng chân ngài!
Nhưng giờ thì khác rồi, có Hóa Giao Thảo nâng đỡ, chẳng mấy chốc ổ cỏ của ta sẽ mở rộng, bản lĩnh của ta cũng sẽ theo đó tăng vọt!
Ta không chỉ không làm ngài liên lụy, mà còn có thể trở thành trợ thủ đắc lực của ngài!
Chính vì thế nên giờ ta mới dám đưa ra thỉnh cầu này..."
Chưa kịp để Phượng Khê lên tiếng, Mộc Kiếm đã lạnh lùng hừ một tiếng:
"Thôi đi, cái chiêu này với chủ nhân nhà ta vô dụng rồi!
Toàn là chiêu cũ ba tuổi chủ nhân đã chơi chán rồi!
Muốn thật lòng đầu quân cũng được thôi, lấy chút thành ý ra đi!
Các ngươi sống đời này kiếp khác trong đây, chắc chắn tích trữ không ít đồ ngon, khỏi cần giấu.
Thú hạch chắc cũng phải hàng nghìn hàng vạn chứ gì?
Mau lấy ra cho chủ nhân đi!"
Mật Hoan Khư Thú: ##$@%@%$ $&%@##%@...