675. Khư thú hay hư thú cũng vậy thôi.
Năng lượng vốn bảo toàn, lực lượng thời không cũng không ngoại lệ.
Trong quá trình vận hành, xích thời không tự nhiên sẽ áp chế thời không, thế nên mới tạo ra cái "vực" hình dạng như địa quật thế kia.
Nếu Thiên Khuyết Minh không ra tay can thiệp, diện tích địa quật sẽ càng lúc càng lớn, lực lượng thời không bên trong cũng sẽ tích tụ ngày một nhiều hơn.
Nếu một ngày nào đó, địa quật vì lực thời không chấn động mà "nổ", khả năng cao sẽ phản phệ xích thời không.
Vì vậy, Thiên Khuyết Minh nghĩ ra một cách: tạo ra một loại sinh vật có thể tiêu hao lực thời không trong lòng đất.
Thứ sinh vật đó, chính là khư thú.
Khư thú hay hư thú đều là những thứ không tồn tại trong bất kỳ thời không nào.
Thế nên, chúng mới có thể sống sót trong "vực" ấy mà không bị ảnh hưởng, thậm chí còn có thể tu luyện.
Về bản chất, khư thú vẫn là do Thời Toa thạch tạo thành, cho nên sau khi ch/ết, thân thể sẽ hóa thành hư vô, chỉ còn lại thú hạch là không tiêu tán.
Sự tồn tại của khư thú không những có thể tiêu hao lực lượng thời không, mà sau khi tu luyện còn sinh ra thú hạch, thứ có thể dùng để tu luyện tiếp. Quả là một mũi tên trúng hai con nhạn, tính toán khéo thật!
Chỉ tiếc là biện pháp này âm hiểm hết phần thiên hạ: thần thức tạo nên khư thú rất có thể được rút ra từ vô số sinh linh ở Cửu U đại lục.
Vì được tạo từ thần thức tạp nham của nhiều sinh linh khác nhau nên khư thú mới có hình thái bất định, mới sinh ra nhiều dị thú kỳ quái đến thế.
Đẳng cấp của khư thú cao hay thấp, chắc hẳn còn tùy thuộc vào kích thước và độ tiêu hao của Thời Toa thạch.
Cha con khư thú Mật Hoan, cùng cả Khô Thụ Chi, có khả năng đều bị lực thời không quấy nhiễu, cuốn vào nơi này bởi xích thời không.
Còn viên đá mà khư thú Mật Hoan cho nàng, hẳn chính là thú hạch. Có điều bên trong năng lượng đã bị hút gần như cạn kiệt, mới biến thành hình dạng như bây giờ.
Còn việc là do cha hay con hút hết năng lượng, thì chẳng rõ được.
Phượng Khê nghĩ đến đây, đột nhiên có một ý nghĩ: trước đây nàng toàn nuốt trực tiếp thú hạch, vậy chẳng phải là nàng… nuốt không ít đá rồi sao?
Nghiệp chướng thật!
Liệu có tiêu hóa nổi không đấy?
Đào Ngột thấy nàng nãy giờ ngẩn người không nói gì, có chút mất kiên nhẫn:
“Ngươi nghĩ gì vậy?”
Phượng Khê lúc này mới đem suy đoán của mình kể lại.
Đào Ngột nghĩ một lát, khẽ gật đầu:
“Ngươi đoán cũng có lý vài phần, vậy ngươi định làm gì? Muốn diệt sạch khư thú trong lòng đất à?”
Đào Ngột nghĩ rất đơn giản: đã Thiên Khuyết Minh dùng khư thú để tiêu hao lực thời không, vậy cứ gi/ết sạch khư thú là xong.
Phượng Khê im lặng một chút:
“Dù ta có gi/ết sạch khư thú đi nữa, thì trong thời gian ngắn cũng không cách nào khiến địa quật ‘nổ’ để phản phệ xích thời không được.
Huống hồ Thiên Khuyết Minh có thể tạo ra khư thú mới bất cứ lúc nào mà!
Đến lúc đó, sẽ lại có thêm sinh linh bị hại, làm vậy chỉ tổ mất nhiều hơn được.”
Đào Ngột hừ lạnh: “Vậy theo ngươi, giờ phải làm sao?”
Phượng Khê chớp mắt:
“Nơi này của ngài… chẳng phải cũng là một cái ‘vực’ sao?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-675.html.]
Đào Ngột trầm mặc giây lát, sau đó trừng mắt nhìn nàng:
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Muốn thịt ta à?!”
Phượng Khê: “…
Ta còn định giữ ngài lại làm trợ thủ cơ mà!
Thịt đi thì tiếc lắm!”
“Này, Thần Thú đại nhân, ngài hiểu nhầm rồi!
Ý ta là sau khi cứu ngài ra ngoài, ta sẽ nghĩ cách cho lực thời gian nổ tung ‘vực’ này, gây phản phệ lên xích thời không.
Như vậy ta không cần đi tìm dây chuyền nữa, tiết kiệm biết bao nhiêu sức lực.”
Đào Ngột bĩu môi:
“Ngươi nói nghe thì dễ đấy, nhưng muốn làm ‘vực’ này nổ thì cần một lượng lớn lực thời gian, ngươi đi đâu mà kiếm cho đủ?
Chẳng lẽ bằng đống thú hạch lèo tèo trong tay ngươi?
Thôi đi, đừng c.h.é.m gió nữa!
Chút đó chẳng khác gì hạt cát giữa sa mạc!”
Phượng Khê chớp mắt đầy bí hiểm:
“Thần Thú đại nhân, ngài còn nhớ ta từng nói, ta từng lén đào được ít Thời Toa thạch từ tầng ngục thứ nhất không?”
Đào Ngột gật đầu:
“Nhớ thì nhớ, nhưng sao?”
Lúc nàng kể chuyện này, nó cũng chỉ nghe chơi, nghĩ nhiều lắm thì nàng tích cóp được mười khối tám khối gì đó là cùng.
Nhưng sau đó… chỉ thấy Phượng Khê lấy từ Nhẫn trữ vật ra một khối Thời Toa thạch to bằng chậu rửa mặt, suýt nữa làm Đào Ngột chói mù mắt!
“Thần Thú đại nhân, nói vậy cho dễ hiểu: cỡ khối Thời Toa thạch như vầy, ta còn có mấy chục khối. Nhỏ hơn chút thì vài trăm khối, nhỏ nữa thì ta không nhớ nổi là bao nhiêu luôn.
Vậy đủ để nổ ‘vực’ này chưa?”
Đào Ngột: “…”
Ngươi không phải đến ngồi tù, ngươi là đến buôn hàng quý hiếm đấy à?
Dù trước đó nó chưa từng nghe nói tới Thời Toa thạch, nhưng chỉ cần dùng đầu khỉ là cũng hiểu, thứ này quý giá khỏi phải bàn!
Nếu Thiên Khuyết Minh mà có được đống Thời Toa thạch này, thì xích thời không chắc đã hoàn thành từ lâu rồi.
Trong lòng Đào Ngột nảy sinh lòng tham.
Nhưng rồi rất nhanh nó đã dẹp ngay ý nghĩ đó.
Vì nếu không tìm được cách thoát khỏi nơi này, thì dù cho nó có cả một núi Thời Toa thạch cũng vô dụng!
Không chỉ tự mình dẹp lòng tham, nó còn chỉ vào Ma Tiêu, trừng mắt cảnh cáo:
“Đừng có đánh chủ ý lên đầu tiểu nha đầu kia, bằng không ta đập ch/ết ngươi đấy!”
Ma Tiêu: “…”
Con mẹ nó chứ, ngươi vừa động lòng tham, quay đầu lại còn dám cảnh cáo ta là sao?!
Hơn nữa, cái nha đầu kia bụng dạ đầy mưu kế, ta còn chẳng dám có ý đồ gì với nàng!
Nàng không chỉnh ta một trận là may rồi!