Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 676
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:49:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
676. Thần Thú vừa ra, ai dám tranh phong?!
Ma Tiêu trong lòng bốc hỏa ngùn ngụt, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn vâng dạ.
Ai bảo nó đánh không lại Đào Ngột chứ?
Ngoài nhịn thì còn có thể làm gì!
Lúc này, Đào Ngột vừa dứt tay dạy dỗ Ma Tiêu, mắt vẫn đỏ lừ nhìn sang Phượng Khê, chất vấn:
“Cho dù ngươi có Thời Toa Thạch, cũng không thể điều động sức mạnh thời không bên trong nó. Vậy ngươi tính nổ tung cái vực này kiểu gì?
Hơn nữa, tất cả những gì ngươi tính toán đều dựa trên điều kiện tiên quyết là phải nghĩ cách cứu ta ra trước, bằng không thì công cốc cả!”
Phượng Khê gật đầu rất đỗi trịnh trọng:
“Vẫn là Thần Thú đại nhân ngài suy nghĩ chu toàn, ta tạm thời thật sự chưa nghĩ ra cách nào kích phát Thời Toa Thạch…
Nhưng, chuyện cứu ngài ra ngoài ấy mà… ta vừa rồi đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng.”
Đào Ngột nghe vậy thì sững sờ, sau đó bĩu môi đầy khinh bỉ:
“Tiểu nha đầu, khoác lác thì cũng phải có giới hạn!
Ngươi có chút khôn vặt, nhưng chuyện cứu ta ra ngoài không phải chuyện đùa, ngươi mà nói mới nghe một chút đã nghĩ ra cách, có tin ta vả cho một cái bay khỏi đây không?!”
Phượng Khê nghiêm mặt nói:
“Ta nào dám đùa giỡn với ngài, ta thật sự nghĩ ra một cách.
Có điều… cái cách này hơi khó mở miệng, hơn nữa nếu ta nói ra, ngài chắc chắn sẽ nổi giận.
Hay thôi đi, ngài coi như ta chưa nói gì. Để ta nghĩ thêm, lúc nào tìm được cách ổn thỏa hơn rồi nói tiếp với ngài cũng được.”
editor: bemeobosua
Đào Ngột nằm mơ cũng chỉ muốn được ra ngoài, sao có thể chịu từ bỏ? Nhịn không nổi bèn lên tiếng:
“Có gì thì cứ nói toạc ra, đừng có vòng vo tam quốc!
Ban đầu ta còn thấy ngươi không tệ, sao giờ càng lúc càng giống con khỉ già thế hả?!”
Ma Tiêu: “…”
Thứ nhất, ta đâu có chọc giận ngươi.
Thứ hai, việc này liên quan gì đến ta?
Thứ ba, cái nha đầu vàng hoe xấu xí kia, có điểm nào đẹp bằng ta chứ?!
Phượng Khê thấy Đào Ngột gắt gỏng xong rồi, mới giả vờ bất đắc dĩ nói:
“Được rồi, ngài đã nói thế thì ta đánh liều nói luôn.
Vừa rồi ta vẫn đang nghĩ cách cứu ngài, toàn tính chuyện tìm lối ra của cái vực này, thậm chí còn muốn thử đột nhập vào tầng ngầm của Ám Minh Chi Ngục.
Chưa nói tới mấy cách đó có thực hiện được hay không, mà quan trọng là độ khó quá cao, lại tốn thời gian. Nhưng thời gian thì chẳng đợi ai cả!
Nghĩ tới nghĩ lui, ta thấy vẫn nên tốc chiến tốc thắng. Dù sao cái vực này nhìn là biết chẳng ổn định gì, không chừng nó phát nổ lúc nào cũng nên…”
Đào Ngột cau mày cắt ngang:
“Đừng dài dòng nữa, nói rõ xem rốt cuộc là cách gì?”
Phượng Khê lập tức lùi về sau một đoạn thật xa, rồi mới cất giọng:
“Vừa rồi ta nói với ngài, Mật Hoan Khư Thú và Khô Thụ Chi cũng đều là bị lực thời gian kéo tới nơi này. Nhưng sau khi bọn nó ký khế ước với ta, lại có thể rời khỏi địa quật.
Lý do tương tự, nếu như ngài cũng ký khế ước với ta, hẳn là cũng có thể rời khỏi vực này.
Ngài thấy sao?”
Đào Ngột: “…”
Nó cảm thấy con nha đầu này có khi bị điên thật rồi.
Nàng vậy mà muốn ký khế ước với nó?
Nàng nghĩ gì vậy?!
Nó là đường đường hung thú, còn nàng thì sao? Một con nhóc chưa đến Kim Đan kỳ, lông còn chưa mọc đủ, lại muốn ký khế ước với nó?
Không điên thì là đang nói mớ thôi!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Lúc này, Phượng Khê vội vàng nói:
“Đấy, ta đã bảo cách này không ổn rồi mà! Ngài cứ coi như ta chưa nói gì, chúng ta bàn tiếp cách khác vậy.”
Quả thực, cách này nàng mới nghĩ ra, bị chính lời của Đào Ngột gợi ý nên mới nảy ra ý tưởng.
Còn về việc Đào Ngột có chịu đồng ý hay không, thật sự nàng cũng chẳng có bao nhiêu niềm tin.
Cho nên, phải đi tìm… đồng minh hỗ trợ thôi!
Nàng hữu ý vô tình liếc sang Ma Tiêu vài lần.
Ma Tiêu ngẩn tò te.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-676.html.]
Cái nha đầu thúi kia nhìn ta làm gì?
Chẳng lẽ muốn ta khuyên con thú mù phương hướng đó ký khế ước với nàng?
Dựa vào đâu hả?!
Việc đó đâu có lợi gì cho ta.
Nhưng rất nhanh, Ma Tiêu lại thay đổi suy nghĩ.
Nó hít sâu một hơi, quay sang Đào Ngột nói:
“Đại nhân, tuy cách của nàng ấy đúng là chẳng ra gì, nhưng dù sao cũng là một cách. Hay để thuộc hạ thử trước xem sao?
Nếu không được, ngài cũng không cần phải cân nhắc chuyện đồng ý hay không nữa.”
Đào Ngột cảm thấy đề nghị của Ma Tiêu cũng không tệ, cứ thử xem trước một chút, nếu không được thì cũng chỉ coi như tốn chút thời gian chứ gì! Chẳng lẽ lại để uổng công xoắn xuýt?!
Nghĩ vậy, nó liền gật đầu đồng ý.
Ma Tiêu lập tức bắt đầu ký khế ước với Phượng Khê.
Đào Ngột vốn tưởng quá trình ký khế ước sẽ rất gian nan, dù sao trong mắt nó, thần thức của Ma Tiêu mạnh hơn Phượng Khê không chỉ một bậc.
Ai ngờ lại thuận lợi đến kinh ngạc.
editor: bemeobosua
Chẳng phí bao nhiêu sức, khế ước đã xong.
Ma Tiêu không kịp chờ đợi liền bay thẳng đến ranh giới "Vực", thế mà thật sự xuyên qua được một cách dễ dàng.
Nó mừng rỡ vô cùng, bị vây chừng ấy năm, cuối cùng cũng có thể thoát ra ngoài!
"Đại nhân, được thật rồi! Được thật rồi đấy! Ngài mau ký khế ước với nàng đi!"
Đào Ngột đảo mắt một vòng, trong lòng vẫn còn lưỡng lự.
Nó đường đường là một hung thú cơ mà!
Sao có thể ký khế ước với một tên Nhân tộc chứ?!
Chuyện này mà truyền ra ngoài, ba cái tên kia sẽ nhìn nó ra sao?!
Sau này nó còn mặt mũi nào lăn lộn nữa?!
Thế nhưng... nếu không ký khế ước, lỡ như cái “Vực” này thật sự bị lực lượng thời không nghiền ép đến tan tành, thì mạng nó cũng tiêu luôn!
Mạng và mặt mũi, rốt cuộc phải chọn cái nào?
Ngay khi nó còn đang giằng co trong lòng, Ma Tiêu cất giọng:
"Đại nhân, bất kể thế nào thì cũng phải rời khỏi chốn qu/ỷ quái này trước đã!
Ra ngoài rồi muốn giải trừ khế ước cũng được mà!
Con nhóc kia chắc chắn không dám tiết lộ ra ngoài đâu!"
Nghe đến đây, Đào Ngột thấy cũng có lý. Khế ước ký rồi chẳng lẽ không giải được? Ra ngoài xong giải là xong!
Nếu nha đầu kia chịu phát lời ma thệ giữ kín bí mật, nó sẽ tha cho một mạng.
Còn nếu không chịu… thì cũng đành phải gi/ết người diệt khẩu!
Còn cái gì gọi là “biết ơn báo đáp” ấy hả? Xin lỗi, nó là hung thú, không chơi mấy trò giả tạo đó.
Hữu dụng thì giữ lại, vô dụng thì vỗ ch/ết cho nhẹ lòng.
Nghĩ tới đây, nó đành nén giận, ra vẻ hạ mình nói với Phượng Khê:
"Vậy thì… bổn đại nhân tạm thời ký khế ước với ngươi một lần. Ra ngoài rồi lập tức giải trừ.
Ngoài ra, chuyện này nhất định phải giữ bí mật! Nếu miệng ngươi không kín, thì đừng trách bổn đại nhân trở mặt vô tình!"
Phượng Khê vội vàng gật đầu đồng ý, thậm chí còn tỏ ra hơi sợ sệt, tay chân lúng túng như thể bị dọa đến choáng váng.
Đào Ngột nhìn biểu hiện của nàng thì rất hài lòng, bèn nói tiếp:
"Thần thức của ta mạnh hơn ngươi rất nhiều, nên quá trình ký khế ước có thể sẽ kéo dài, thậm chí làm thức hải ngươi chấn động dữ dội. Phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Phượng Khê gật đầu, rồi lấy ra nửa bồn đầy đan dược màu vàng kim:
"Nếu ta thấy khó chịu thì sẽ ăn Xá Miễn Đan, chắc từng này là đủ rồi."
Đào Ngột nhìn mà nuốt nước bọt, tự an ủi bản thân, chờ ký xong khế ước, nó sẽ không còn bị lực lượng thời không ràng buộc nữa, đến lúc đó tha hồ để tiểu nha đầu luyện đậu đường cho nó ăn!
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Phượng Khê bắt đầu ký khế ước với Đào Ngột.
Mặc dù tốn nhiều thời gian hơn Ma Tiêu một chút, nhưng cái gì mà “thức hải rung chuyển” như nó cảnh báo hoàn toàn không xảy ra.
Đám Xá Miễn Đan kia, hoàn toàn không cần dùng đến.
Đào Ngột nhìn mà tiếc đứt ruột, nhưng vẫn nóng lòng muốn biết sau khi ký khế ước xong có thể rời khỏi “Vực” hay không, nên lập tức lao về phía ranh giới.
Không hề bị cản trở, nó thoát ra dễ như trở bàn tay.
Đào Ngột mừng rỡ đến nỗi chạy tán loạn mà chẳng biết nên đi đâu!
Ra được rồi!
Bổn đại nhân cuối cùng cũng thoát ra rồi!
Thần Thú vừa xuất thế, ai dám tranh phong?!