Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 678

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:49:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

678. Chính là cái đồ đần ấy!

Đào Ngột cứ thấy có gì đó không ổn.

Rõ ràng là con nha đầu thối kia mới là kẻ phản bội, tráo trở, sao đến miệng nàng lại thành như thể nó đang gây chuyện vô cớ, lấy oán báo ân vậy hả?!

Nó nghĩ mãi, cuối cùng cũng moi ra được điểm để phản bác:

“Coi như ngươi nói gì cũng đúng đi, nhưng thái độ của ngươi với ta, có phải nên sửa lại chút không?”

Phượng Khê gật gù: “Cũng đúng, nên sửa lại chút thật. Ta đối với ngươi đúng là quá khách sáo rồi!”

Đào Ngột: “…”

Lúc này nó hơi hiểu cảm giác của Ma Tiêu rồi.

Bất lực, nghẹn họng, chỉ muốn tức ói m/áu.

Nhưng Đào Ngột không phải Ma Tiêu, mà cái kiểu nhịn nhục chịu đựng xưa nay không phải phong cách của nó.

Nó cười khẩy, nói: “Ngươi tưởng ký khế ước rồi là có thể hoàn toàn khống chế ta à?

Ngươi đừng quên, ngươi vẫn chưa nghĩ ra cách kích hoạt Thời Toa thạch đâu đấy. Không có ta giúp, cả đời này ngươi cũng đừng mong nghĩ ra!”

Phượng Khê: “À.”

Đào Ngột đợi nửa ngày cũng không nghe được câu tiếp theo, suýt chút nữa tức điên tại chỗ!

Trước kia nó còn thấy yêu thích Phượng Khê cỡ nào, giờ thì thấy nàng đáng hận cỡ đó!

Đào Ngột dứt khoát im luôn, nói nhiều chỉ tổ bực mình.

Phượng Khê cũng mặc kệ nó, quay sang tính toán bước tiếp theo.

Lúc này, từ trong tay áo, Heo Vàng không biết chui ra từ lúc nào, dùng móng heo chọt chọt nàng.

Phượng Khê vốn còn lo nó có chuyện gì, giờ thấy nó nhảy nhót tưng bừng thì thở phào nhẹ nhõm.

Nàng và Heo Vàng chưa từng ký khế ước, nhưng nó là do nàng luyện phù bảo rồi vô tình sinh ra, giữa hai bên chắc chắn có liên kết gì đó.

Chỉ là… trước mắt chưa biết cụ thể là gì thôi.

Phượng Khê đang định hỏi nó chọt mình làm gì, thì Heo Vàng đã lăn một phát chui vào túi linh thú.

Nó lượn vòng vòng rồi nhào tới gần Đào Ngột, há mõm táp ngay cái tai bên phải của Đào Ngột một phát!

Đào Ngột hét lên một tiếng, tai phải lập tức bị cắn rách một đường!

Nó suýt nữa thì phát nổ tại chỗ!

Bị nha đầu đáng ghét kia lừa cũng thôi, giờ đến cả con Trư yêu này cũng dám trêu vào nó?!

Đúng là hổ sa cơ bị chó khinh mà!

Nó nổi điên lao về phía Heo Vàng: mấy kẻ mạnh kia ta không đánh lại, chẳng lẽ còn không đánh lại ngươi?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-678.html.]

Không đánh nát ngươi thành bánh thịt thì không phải ta!

Thế là nó và Heo Vàng xáp vô đánh nhau một trận tưng bừng.

Tất nhiên Heo Vàng không phải đối thủ của Đào Ngột, rất nhanh đã bị đánh đến sưng vù cả đầu heo.

Nhưng chưa kịp ăn đòn chí mạng, Heo Vàng đã chuồn mất!

Đào Ngột lục tung cả túi linh thú vẫn không thấy bóng dáng Heo Vàng đâu.

Đang bực bội thì Mộc Kiếm lò dò tới, giọng líu ríu nói:

“Ngươi còn không biết à? Trong đám linh sủng của chủ nhân, Heo Vàng là con khó trị nhất đấy!

Nó xuất qu/ỷ nhập thần, muốn hiện là hiện, ngay cả chủ nhân cũng chẳng bắt nổi.

Nói không phải chứ, nó còn trên cơ chúng ta nửa bậc!”

Đào Ngột vốn khinh thường làm bạn với Mộc Kiếm, càng khinh thường cái kiểu được Phượng Khê cưng chiều khác biệt, nhưng bây giờ lại bị một con heo đè đầu cưỡi cổ, đúng là mất mặt ê chề!

editor: bemeobosua

Nó nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc nó là cái giống gì vậy? Sao lại không có nhục thân?”

Mộc Kiếm thao thao bất tuyệt kể lại lai lịch của Heo Vàng một lượt.

Đào Ngột nheo mắt hỏi: “Ngươi nói nó... ăn nhiều lắm à?”

“Một chữ ‘nhiều’ sao đủ? Nó chính là cái thùng không đáy!

Chuyện gì cũng không biết làm, chỉ biết ăn, mà đã ăn thì ăn không biết ngán. Chủ nhân luyện ra mấy vạn tấm phù ma đều bị nó ăn sạch sành sanh…”

Đào Ngột nghe xong đảo tròng mắt mấy vòng, rồi cười phá lên:

“Thì ra là cái tên đần kia! Ta nói sao trông quen quen!”

Mộc Kiếm lập tức tỉnh táo hẳn lên: “Ngươi biết gốc gác của nó à?”

“Biết chứ sao không! Chính là cái đồ đần Thao Thiết đó!

Ăn mãi không biết no, sống chỉ để ăn, còn cái gì ra hồn nữa đâu?

Ngươi biết tại sao nó không có nhục thân không? Phần lớn là tự nó ăn mất rồi!

Trước kia ít ra còn có cái hình dáng hung thú, giờ thì thành một con heo, cười chế/t ta mất!”

Ngay lúc đó, Heo Vàng không biết từ đâu xông ra, dùng móng heo chỉ chỉ Đào Ngột, rồi chỉ lại chính mình, sau đó giơ hai cái móng heo lên gõ vào nhau một cái.

Đào Ngột: “…”

Nó hiểu ngay ý của Heo Vàng, cả hai bọn họ đều không còn bằng lúc trước, hơn nữa giờ lại cùng rơi vào tay nha đầu thối kia, ai cười được ai nữa?

Nghĩ tới đây, Đào Ngột bỗng thấy... hết buồn cười.

Nó với Thao Thiết đúng là một giuộc.

Loading...