Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 679
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:49:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
679. Ngươi cũng biết chơi trò hai mặt quá rồi đó.
Đào Ngột chẳng biết nên vui hay buồn, nhưng tâm trạng Phượng Khê thì lại cực kỳ tốt.
Lúc đầu nàng còn tưởng Heo Vàng chỉ là một con heo rừng, ai ngờ lại là hung thú lừng danh, Thao Thiết!
Có điều… nếu có thể ăn cả nhục thân của mình mà còn không thấy no, con hàng này đúng là tham ăn vô đối rồi đấy!
Nàng nuôi nổi nó không đây?
Đang suy nghĩ lung tung, Đào Ngột và Heo Vàng bỗng cùng nhau ôm đầu khóc hu hu.
Thảm quá!
Thật sự quá thảm!
Một đám hung thú như bọn chúng thế mà lại rơi vào bước đường này, một chữ “thảm” sao đủ để tả?!
Đang lúc hai đứa ôm nhau rơi nước mắt vì cùng hội cùng thuyền, Mộc Kiếm chen miệng phá vỡ không khí bi thương:
"Đầu heo kia không giống ngươi đâu. Người ta chưa từng ký khế ước với chủ nhân, nó vẫn còn là thú tự do đấy!
Bề ngoài nó khóc lóc thảm thiết, nhưng trong bụng chưa biết chừng đang cười nhạo ngươi rồi!"
Tiếng khóc của Đào Ngột lập tức im bặt.
Mặc dù nó biết rõ Mộc Kiếm đang cố tình đ.â.m thọc, nhưng nó đã thảm đến ướt sũng rồi, tuyệt đối không thể để Thao Thiết được khen thêm câu nào nữa!
Nó trừng mắt nhìn Heo Vàng đầy đe dọa: "Ngươi còn chưa ký khế ước hả? Ta tính giùm ngươi rồi, hôm nay là ngày tốt lành, ký nhanh đi!"
Heo Vàng: "..."
Ngươi nếu giỏi tính toán vậy, sao không tính xem ta có muốn bị ký khế ước hay không?!
Biết không thể cãi lý với Đào Ngột, Heo Vàng nhân lúc hỗn loạn trốn mất.
Đào Ngột cười khẩy. “Ta đánh không lại con nha đầu kia thì thôi, chẳng lẽ lại không xử được ngươi?!”
Nó liền quay sang nói với Phượng Khê:
“Thao Thiết không thể nào vô duyên vô cớ từ trong phù bảo heo vàng mà chui ra được, chắc chắn là từ lâu đã ở trong thức hải của ngươi!
Chỉ cần ngươi tìm kỹ một chút, nhất định sẽ thấy dấu vết nó để lại.
Tìm được nơi nó ẩn thần thức là ký khế ước dễ như bữa sáng thôi.”
Phượng Khê thấy nó nói cũng có lý, chỉ là nàng thật sự không nhớ ra Heo Vàng chui vào thức hải nàng từ khi nào.
Lẽ nào là lúc ở Lang Ẩn Uyên?
Nhưng chuyện đó giờ không quan trọng, trước mắt phải tìm được chỗ nó ẩn thân đã.
Thế là nàng bắt đầu từ từ dò xét thức hải của mình.
Không nhịn được mà lầm bầm: “Haiz, thức hải mạnh quá cũng khổ, kiểm tra thôi mà cũng mệt ch/ết đi được!”
Mấy linh sủng khác đã quen với kiểu nói chuyện trời ơi đất hỡi của Phượng Khê, nhưng Đào Ngột thì vẫn chưa thích nghi được!
Nó như vừa mở ra một cánh cửa tri thức mới!
Thì ra còn có kiểu khoe khoang kiểu này nữa sao?!
So với tự tâng bốc mình, cách này đúng là cao minh hơn nhiều!
Phải học theo thôi!
Phượng Khê mò mẫm mãi, tốn gần nửa ngày khí lực, cuối cùng cũng tìm được Heo Vàng đang cố gắng thu nhỏ mình lại trong một góc thức hải.
Nàng làm theo cách Đào Ngột chỉ, rất nhanh liền ký được khế ước với Heo Vàng.
Heo Vàng hận Đào Ngột đến tận xương!
Càng hận Mộc Kiếm hơn nữa!
Một đám đều chẳng có ai tốt lành!
Dám đẩy ta vào khế ước hả?
Được lắm!
Cứ chờ mà xem!
Ngay lúc nó đang nghiến răng nghiến lợi, Mộc Kiếm lại tiếp tục lên giọng giảng đạo lý:
“Hai người các ngươi nghĩ thoáng chút đi. Dù gì danh tiếng hung thú vang dội cũng là chuyện quá khứ.
Chủ nhân nói không sai, giờ các ngươi là ‘quá khí thú’, ký khế ước với chủ nhân là phúc phần to bằng trời!
Nếu còn cảm thấy ấm ức, ta chỉ cho các ngươi một cách, kéo nốt hai tên hung thú còn lại xuống nước đi!
Đến lúc đó ai cũng là linh sủng của chủ nhân, khỏi lo bị người này cười người kia.
Tương lai đợi chủ nhân một bước lên mây, không chừng còn phong các ngươi làm ‘tứ phương thần thú’ nữa kia! So với hung thú còn oách hơn!”
Tuy Đào Ngột và Heo Vàng đều muốn bóp cổ Mộc Kiếm, nhưng mấy lời này lại đánh trúng tâm can chúng.
Chúng đã lật thuyền, Hỗn Độn và Cùng Kỳ cũng đừng hòng yên thân!
Sớm muộn gì cũng kéo chúng nó cùng xuống nước!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-679.html.]
Huynh đệ tốt thì phải thế… có phúc cùng hưởng, có nạn cùng gánh!
Mộc Kiếm cảm thấy mình đúng là giỏi quá đi mất!
Chỉ nói chơi vài câu, vậy mà khiến Đào Ngột với Heo Vàng nảy sinh ý định lôi nốt hai hung thú còn lại đi cùng.
Hiện giờ, trí khôn của nó đúng là sắp vượt mặt luôn cả chủ nhân vô lương tâm rồi! =)))
Chờ thêm một thời gian nữa, chưa biết chừng còn lợi hại hơn cả nàng ấy!
Quả là một thanh kiếm thông minh tuyệt đỉnh mà!
Phượng Khê cũng không ngờ Mộc Kiếm lại tiến bộ nhanh đến thế. Bất quá, lúc này điều nàng quan tâm hơn là làm sao kích hoạt Thời Toa thạch.
Đáng tiếc, mãi đến khi chạm đất lại lần nữa vẫn chưa nghĩ ra được cách gì khả quan.
Từ đằng xa đã trông thấy Ma Tiêu đang ngẩng đầu nhìn về phía này.
Vừa thấy Phượng Khê, Ma Tiêu lập tức lao tới kể công, bảo mình một khắc cũng không nghỉ, suốt từ nãy đến giờ vẫn luôn đào cỏ.
Đào Ngột hừ lạnh:
“Quỳ gối nịnh bợ, không biết ngượng!”
Ma Tiêu thì coi như không nghe thấy.
Dù nói lúc hỗn chiến thì nó là đứa xông pha nhất, nhưng nếu đánh tay đôi thì chắc chắn không phải đối thủ của Đào Ngột. Bất kể là người hay thú, đến lúc cũng phải học cách nhận rõ hiện thực.
Phượng Khê đúng là cũng có lời khen cho Ma Tiêu, bởi vì nàng nhìn ra được nó nói thật. Đống dược thảo chất cao như núi kia chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Phượng Khê để Quân Văn dẫn Heo Vàng và đám linh sủng khác đi làm việc, còn nàng thì bắt đầu luyện chế Xá Miễn Đan.
Chẳng bao lâu sau, đã có một thanh kiếm bay đến tố cáo:
“Chủ nhân ơi, cái tên ngơ ngác Đào Ngột kia cứ đứng như cọc gỗ, chẳng có tí sinh khí nào luôn!”
Quả thật, Đào Ngột chẳng làm gì cả, vì nó cảm thấy đây không phải là việc dành cho nó.
Nó đường đường là hung thú! Là Thần Thú cơ mà!
Dù giờ nghèo rớt mồng tơi, nó cũng quyết không chịu làm loại việc tay chân thế này!
Phượng Khê liếc mắt nhìn nó một cái:
“Muốn vô quan tài thì cứ nói, không thì đi làm việc!”
Đào Ngột: “... Ta đâu có nói không làm, ta chỉ đang suy nghĩ xem nên đào chỗ nào thì được dược thảo ngon hơn thôi mà.”
Vừa nói xong câu này, Đào Ngột bỗng thấy trong lòng bi ai trào dâng.
Xong rồi!
editor: bemeobosua
Nó đúng là đã đánh mất hết cả tôn nghiêm và tiết tháo của một hung thú rồi!
Mà nói thật thì, Đào Ngột đúng là làm việc rất có hiệu suất.
Vì nó mù đường, nên mỗi lần đều vô tình chạy sang khu vực khác giúp đám linh sủng bên đó làm luôn phần việc của họ.
Làm quần quật cả buổi, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện khu của mình còn chưa đào được một phần mười!
Chớp mắt vài ngày trôi qua, toàn bộ Hóa Giao thảo và dược thảo trong "Vực" đều đã được đưa hết vào nhẫn trữ vật của Phượng Khê.
Chỉ tiếc là, nàng vẫn chưa nghĩ ra cách nào để kích hoạt Thời Toa thạch.
Phượng Khê bắt đầu sốt ruột. Tuy nàng đoán trong Ám Minh Chi Ngục này thời gian có thể trôi khác với bên ngoài, nhưng lỡ đâu nàng đoán sai thì sao?!
Không phải nàng lo chuyện gì khác, mà là lo Tứ sư huynh Cảnh Viêm sẽ gặp nguy hiểm.
Quân Văn an ủi:
“Tiểu sư muội à, bên Cảnh lão tứ còn có Huyết Phệ Hoàn bảo vệ, lại có cả Lôi Kiếp và Tiểu Hắc Cầu đi theo giúp đỡ, chắc chắn không sao đâu.
Vả lại, Ám Minh Chi Ngục này không phải tự nhiên lại nằm gần Thần Quang Động Thiên, biết đâu chúng ta có thể tìm được manh mối về chủ nhân của Phệ Hồn Châu ở đây thì sao.”
Nói đến đây, Quân Văn ngừng lại một lát, rồi mới tiếp:
“Tiểu sư muội, thật ra có mấy lời ta muốn nói với muội từ lâu rồi.
Muội đúng là có bản lĩnh, nhưng dù sao vẫn là con người, cũng sẽ mệt mỏi, không thể cái gì cũng chu toàn, cũng không thể lúc nào cũng tính toán không sai một bước.
Cho nên, lúc nên buông tay thì cứ buông, lúc nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ.
Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho đời mình, muội dù giúp được nhất thời cũng không thể giúp mãi mãi. Đến lúc người ta phải tự hứng mưa gió, thì đừng vì thương người mà cứ giơ ô che giùm họ.”
Phượng Khê thật sự không ngờ Quân Văn lại nói ra mấy lời như vậy. Nàng biết huynh ấy là lo cho nàng, thấy nàng quá cực nhọc.
Trong lòng bất giác dâng lên một dòng nước ấm, phải nói thật, Ngũ sư huynh đối với nàng đúng là rất tốt.
Thế nhưng giây tiếp theo, nàng lại nghe thấy Quân Văn nói:
“Nhưng mà, chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Huynh đây đầu óc chậm chạp, năng lực tầm thường, ngoài việc có con mắt biết chọn người ra thì chẳng còn gì nổi bật.
Cả đời này, chắc chỉ có thể bám theo tiểu sư muội mà lăn lộn thôi, muội nhất định phải bảo vệ huynh đấy nhé!”
Phượng Khê: “...”
Ngươi cũng biết chơi trò hai mặt quá rồi đó.