Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 681

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:49:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

681. Linh quang chợt lóe

Lúc Đào Ngột đang nơm nớp trong lòng, nó phát hiện ánh mắt của Phượng Khê rơi lên người đám Khư thú có thú hạch màu đen.

Mặc dù nàng chỉ nhìn thoáng qua rồi rời đi ngay, nhưng Đào Ngột vẫn nhạy bén phát hiện ra.

Nàng nhìn mấy con gà què yếu ớt kia làm gì?

Chẳng lẽ lại định lôi bọn nó ra làm chỗ dựa?

Nhưng mà, nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Phượng Khê, dường như cũng chẳng phải là có ý đó.

Thế thì rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì?

Ngay lúc còn đang thắc mắc, Phượng Khê từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên thú hạch, ánh mắt ánh lên tia sáng kỳ dị.

Đào Ngột lập tức linh quang lóe lên, đoán ra được ý đồ của nàng.

Khư thú tự bạo tạo ra năng lượng từ thú hạch có thể dẫn động lực lượng thời không, vậy thì tất nhiên cũng có thể kích hoạt Thời Toa Thạch!

editor: bemeobosua

Nó liền hớn hở toe toét miệng:

“Thấy chưa! Ta đã bảo rồi, không có ta giúp thì ngươi đời nào nghĩ ra được cách kích hoạt Thời Toa Thạch, phải không hả?

Đi thôi, đừng có rầu rĩ nữa, đuổi một bầy Khư thú sang đó, bắt bọn nó tự bạo thú hạch là được!

Còn đợi tới lần sau làm gì? Giờ làm luôn đi!

Cái chốn quỷ quái này, ta chẳng muốn nán lại thêm một khắc nào hết!”

Nó cứ tưởng Phượng Khê sẽ đồng ý ngay tắp lự. Ai ngờ nàng lại lắc đầu.

“Khư thú cũng là sinh linh. Ép bọn chúng tự sát, chẳng phải quá tàn nhẫn sao?”

Đào Ngột: “…”

Ngươi nói thử coi trong nhẫn trữ vật của ngươi chứa bao nhiêu viên thú hạch rồi? Chẳng lẽ tụi nó không phải sinh linh chắc?!

Giả nhân giả nghĩa! Toàn nói đạo lý giả dối!

Nhưng thực ra, lời Phượng Khê nói đúng là thật lòng.

Ngày thường đi săn g/iết Khư thú là chuyện khác. Ép bọn chúng tự bạo lại là chuyện khác hoàn toàn.

Muốn dẫn phát Thời Toa Thạch, số lượng Khư thú cần hi sinh chắc chắn sẽ rất lớn. Gi/ết nhiều sinh linh như vậy chỉ trong chớp mắt, nàng quả thật có chút không nỡ.

Thậm chí chính nàng còn bị sự lương thiện của mình làm cảm động.

Mình đúng là… quá tốt bụng mà!

Còn Đào Ngột thì bán tín bán nghi.

Không có lợi, con nha đầu này đời nào ra tay? Chắc chắn nàng còn có mưu tính khác.

Đang nghi ngờ, Phượng Khê đột nhiên quay sang nói:

“Ngươi tìm cách gom hết đám Khư thú xung quanh lại đây, ta có chuyện muốn nói.”

Đào Ngột: “…”

Ta tìm cách cái đầu ngươi! Ta là thần thú chứ có phải phát thanh viên đâu!

Nó đang định từ chối thì Phượng Khê buông một câu:

“Đường đường là Thần Thú, chẳng lẽ đến chút bản lĩnh ấy cũng không có?”

Đào Ngột: “… Một bữa sáng!”

Nó nghiến răng gọi Heo Vàng và Ma Tiêu ra hỗ trợ, hai con bắt đầu dọn dẹp khu vực, theo kiểu “đánh cỏ động rắn”.

Không ít Khư thú có thú hạch đen vì hoảng loạn mà chạy tứ tung, cuối cùng bị lùa tới trước mặt Phượng Khê.

Nàng nhìn bọn chúng, vẻ mặt đầy ưu tư, như thể đang thương xót dân đen:

“Các ngươi có lẽ vẫn chưa biết thân thế của mình đúng không?

Hôm nay ta sẽ nói rõ với các ngươi một lần.

Thiên Khuyết Minh muốn xâm chiếm Cửu U đại lục, liền chế tạo ra một sợi xích thời không…

Cho nên, các ngươi chính là do mảnh vỡ thần thức của yêu thú bị rút ra tạo thành.

Muốn ngăn cản Thiên Khuyết Minh tiếp tục rút thần thức của bản thể và đồng loại các ngươi, chỉ có một cách: Cho nổ tung cái ‘Vực’ kia, phản phệ lại sợi xích thời không.

Nhưng để kích phát Thời Toa Thạch, phải có lực lượng thời không, cho nên Đào Ngột mới đề nghị ta… ép các ngươi tự bạo thú hạch.”

Đào Ngột: “…”

Mặc dù đúng là ta có nói vậy thật, nhưng ngươi cứ thế mà phơi bày ra hết như thế, có phải quá không nể mặt nhau không?!

Chẳng phải là đang kéo thù hận về phía ta sao?!

Quả nhiên, ánh mắt của đám Khư thú hạch đen đang nhìn nó từ sợ hãi chuyển sang phẫn nộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-681.html.]

Cũng may là đánh không lại, chứ nếu không chắc đã lao vào ăn thua đủ rồi.

Phượng Khê nói tiếp:

“Ta đương nhiên không đồng ý. Mấy chuyện nhỏ nhỏ còn được, chứ chuyện tàn nhẫn vô nhân tính thế này, ta tuyệt đối không làm.

Nhưng mà, ‘Vực’ bên kia nhất định phải phá.

Xét về đại cục, nếu dây xích thời không hoàn thành, cả Cửu U đại lục sẽ rơi vào nguy hiểm.

Bất kể là Nhân tộc hay yêu thú, đều sẽ không còn đường sống.

Xét về lợi ích của các ngươi, nếu ‘Vực’ bên này bị thay thế, mà không có nguồn lực thời không tiếp tục duy trì, các ngươi cũng chỉ còn đường ch/ết.

Cho nên, muốn tự cứu lấy mình, muốn cứu lấy đại lục, thì chỉ còn một cách, chính là làm cho cái ‘Vực’ kia nổ tung.

Mặc dù ta không cam lòng tin, nhưng hiện tại, muốn kích hoạt Thời Toa Thạch, dường như chỉ còn cách các ngươi tự bạo thú hạch mà thôi.”

Thế nhưng… ta lại không muốn để các ngươi mất mạng. Mấy hôm nay ta đã vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách.

Chính là dùng thân xác các ngươi để kích nổ Thời Toa thạch, còn phần thần trí, ta sẽ cố gắng giữ lại cho các ngươi.

Sau khi ra ngoài, ta sẽ giúp các ngươi tìm một thân thể thích hợp, để các ngươi có thể đường đường chính chính chạy nhảy dưới ánh mặt trời, tung tăng trên thảm cỏ!

Nếu các ngươi muốn trở về bản thể cũ, ta cũng sẽ tìm cách giúp các ngươi hoàn thành tâm nguyện ấy.

Tất nhiên, tất cả chỉ là ý muốn đơn phương của ta. Cuối cùng, đi đường nào, vẫn là do chính các ngươi quyết định."

Phượng Khê vừa dứt lời, Đào Ngột đã hỏi ngay:

"Ngươi có cách giữ lại thần trí cho bọn nó thật sao? Làm sao đảm bảo?"

Phượng Khê mím môi cười: "Thật ra ta thì chẳng có cách nào cả, nhưng Heo Vàng có nha! Nó đâu có thân thể, vậy mà vẫn nhảy nhót suốt đấy thôi?!"

Heo Vàng: “…”

Đám sâu kiến kia mà so được với ta chắc?!

Ta đây là hung thú Thao Thiết đấy nhé!

Thế nhưng Phượng Khê rõ ràng định trông chờ vào nó, nên nó đành phải lặng lẽ vắt óc tìm cách.

Bỗng dưng nó nghĩ đến một người, không, một tên Ma tộc: Huyết Phệ Hoàn.

Trước đây Huyết Phệ Hoàn từng chia thần thức thành hai nửa, nhờ thế mới giữ được mạng.

Nếu Phượng Khê có thể cải tiến cách làm đó, biết đâu có thể giúp đám khư thú này cũng tách thần trí ra làm hai phần: một phần dùng để dẫn nổ thú hạch, phần còn lại tiếp tục tồn tại.

Nghe Heo Vàng phân tích xong, Phượng Khê lại nhíu mày.

Cách chia tách thần thức Huyết Phệ Hoàn từng nói qua, nhưng nàng có học được đâu!

Chứ đừng nói là giúp đám khư thú làm được chuyện đó.

Lúc này, Mộc Kiếm chậm rãi nói:

"Chủ nhân à, thần trí của người quá mạnh nên khó chia tách.

Nhưng mấy con khư thú thì khác, vốn dĩ chúng đã là những mảnh thần thức rời rạc ghép lại, chắc dễ tách hơn nhiều.

Dù sao cũng chẳng thiệt gì, người thử xem sao!"

Phượng Khê nghe cũng thấy có lý, chỉ là… thử trên ai bây giờ?

Đang phân vân, không ngờ Đại Mỹ lại chủ động lên tiếng:

"Chủ nhân, ta tình nguyện thử một lần!"

Phượng Khê sững người: "Ngươi nghĩ kỹ chưa?"

Đối với nàng, Đại Mỹ thân thiết hơn mấy khư thú khác, nàng thật lòng không muốn nó mạo hiểm.

Nhưng Đại Mỹ lại có suy tính riêng.

Là khư thú thì không thể đi theo Phượng Khê ra ngoài được, nhưng nếu thật sự có thể tách thần trí, nó có lẽ sẽ trở thành linh sủng thực sự của nàng.

Cho dù thất bại thì cũng chỉ là tổn hao một phần thần trí, Phượng Khê nhất định sẽ không bạc đãi nó.

Một vụ làm ăn chắc thắng thế này, dại gì không thử!

Tất nhiên, cũng có thể tẩu hỏa nhập ma, nhưng lúc ấy thì… đành trách số không tốt.

Ít ra đã từng liều, cũng không còn gì tiếc nuối.

Phượng Khê xác nhận thêm mấy lần, thấy Đại Mỹ đã quyết tâm, bèn khẽ gật đầu:

"Được, vậy ta thử một chút.

Yên tâm, ta sẽ cực kỳ cẩn thận, cố gắng không gây tổn hại gì cho ngươi."

Thế là Phượng Khê bắt đầu giúp Đại Mỹ tách thần trí.

Đại Mỹ bảo không sợ là nói dối, tám cái chân nó run bần bật không ngừng. Đào Ngột thấy thế, dứt khoát giơ móng đập cho nó ngất luôn.

Phượng Khê thấy vậy cũng thấy ổn, chứ nếu Đại Mỹ cứ run lên như thế, thần trí quá "linh động" thì lại bất lợi cho việc tách ra.

Nàng thận trọng, từ tốn bắt tay vào tách thần thức của Đại Mỹ…

Loading...