Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 683

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:50:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

683. Tổ tông ơi, rốt cuộc người đã làm cái gì thế hả?!

Heo Vàng tức đến mức chỉ muốn nuốt chửng luôn cái tên Mộc Kiếm đáng ghét kia!

Không phải nó chưa từng có ý định cắn hắn, chẳng qua không dám nuốt thật, nhưng cắn mấy phát cho bõ tức thì vẫn được mà!

Nó cũng đã thử rồi chứ bộ.

Nhưng càng nghĩ càng thấy bực, cái thứ đồ chơi này rốt cuộc làm từ cái giống gì mà cứng rắn đến thế?!

Mặc kệ trong lòng Heo Vàng đang chửi Mộc Kiếm thế nào, đám Khư Thú thuộc bộ tộc Xà cũng đã bị Mộc Kiếm thuyết phục cả rồi.

Từng con từng con đều đồng ý để Phượng Khê cắt thần thức ra.

Ngay cả đám Manh Báo Khư Thú kia cũng thể hiện rõ là muốn theo Phượng Khê.

Chỉ còn lại đám Khư Thú có thú hạch màu đen bị Đào Ngột và Heo Vàng đuổi chạy tán loạn là vẫn đang do dự, chưa chịu tỏ thái độ.

Phượng Khê cũng không vội ép, chủ yếu là... bận không có rảnh tay.

Nàng cần tranh thủ thời gian để cắt thần thức cho đám khư thú.

Ban đầu tốc độ của nàng khá chậm, nhưng càng về sau lại càng nhanh.

Từ hai canh giờ ban đầu, sau chỉ còn chưa đến nửa khắc là xong một con.

Đào Ngột tròn mắt, nhìn Heo Vàng than thở:

“Biết là nàng cắt thần thức rồi, nhưng mà không nói chắc tưởng nàng đang... cắt đậu hũ đấy! Nhanh khiếp!”

Heo Vàng còn chưa kịp nói gì thì Mộc Kiếm đã chen mồm vào, không quên vênh mặt:

“Thế mà các ngươi cũng bảo là nhanh? Hừ, đúng là không hiểu rõ chủ nhân ta rồi!”

“Lo mà giữ cái cằm cho chắc, kẻo lát nữa bị rớt mất vì kinh ngạc đấy!”

Đào Ngột: “…”

Heo Vàng: “…”

Xem ra đối với ngươi thì không có ‘đáng ghét nhất’, chỉ có ‘đáng ghét hơn’!

Ngay lúc bọn họ còn đang tán dóc, tốc độ của Phượng Khê lại tăng lên một lần nữa!

Sau đó, nàng bắt đầu có thể chia cắt thần thức cho nhiều con cùng lúc.

Vì sao không rõ số lượng cụ thể? Đơn giản là vì số lượng khư thú vẫn đang tăng lên.

Đám khư thú có thú hạch màu đen vốn còn đang do dự, cũng lần lượt đồng ý.

Lý do đơn giản lắm: ban đầu chúng còn nghi ngờ Phượng Khê vẽ bánh vẽ cho tụi nó ăn, giờ phát hiện nàng thật sự có thể nướng bánh, mà còn là bánh nướng thơm lừng.

Huống hồ, nếu không đồng ý, e là sớm muộn gì cũng bị ép tự bạo, đến lúc đó có mà cám cũng chẳng còn.

Nhưng mà, Phượng Khê lại gặp một vấn đề, không đủ bàn con rối!

Tuy nàng có dự trữ kha khá bàn con rối trống, nhưng cũng chịu không nổi số lượng khư thú quá đông lần này.

Giờ thì sao đây?

Đúng lúc này, Càn Khôn Phiên, xưa giờ luôn có cảm giác tồn tại bằng không, hiếm hoi lên tiếng:

“Chủ nhân, nếu ngươi không chê, có thể tạm thời để bọn chúng vào trong ta. Ta sẽ chia một khu riêng để bọn chúng chờ, sau này khi ngươi tìm được thân thể phù hợp thì ta sẽ phóng chúng ra.”

Phượng Khê vừa mừng vừa ngạc nhiên, vui vẻ đồng ý ngay.

Đám khư thú thuộc bộ tộc Xà thầm thở phào.

Cũng may tụi nó đồng ý sớm, không thì giờ đã bị nhét vào cái món quái dị gọi là Càn Khôn Phiên kia rồi.

Cũng phải cảm ơn Mộc Kiếm, đúng là tên này vẫn có tí tác dụng!

Mộc Kiếm chắc nằm mơ cũng không ngờ, lần này lại được cả đám “rắn mê”!

Tuy tốc độ Phượng Khê rất nhanh, nhưng thời gian dưới lòng đất có hạn, đám còn lại chỉ đành phải đợi lần sau quay lại tiếp tục cắt.

Đào Ngột còn cảnh cáo tụi nó một trận, đại khái là: “Đừng có mơ chuồn đi đâu, có chui xuống hang chuột thì ta cũng moi được!”

Đám khư thú rối rít cam đoan không dám trốn, mượn cho chúng nó tám trăm cái gan cũng không dám!

Lòng đất có lớn mấy cũng chỉ bấy nhiêu, trốn vào đâu cho thoát?!

Hơn nữa, giờ đã có đồng bọn bị cắt thần thức, bọn chúng còn làm chỉ điểm cho Phượng Khê, bắt trúng từng con một, không trượt phát nào.

Trên đường trở về, Đào Ngột tò mò hỏi:

“Sau khi làm nổ Vực, có phải ngươi tính nhân cơ hội bỏ trốn không?”

Phượng Khê cong môi cười khinh:

“Ngươi nghĩ ta giống ngươi, hễ có dịp là chuồn à?”

“Ta ở cái nơi qu/ỷ quái này chịu khổ bao lâu rồi, giờ nói đi là đi, dễ vậy sao?”

Đào Ngột: “Ngươi nói chuyện thì cứ nói chuyện, lôi ta vô làm gì?!”

Hơn nữa, ngươi xác định là ngươi chịu khổ đó hả?

Dù vậy, nó vẫn tò mò nên nén giận hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-683.html.]

“Vậy ngươi định làm gì?”

“Cũng không gì ghê gớm, chỉ muốn... khiến Ngục Chủ phải nghiện ta thôi.”

Đào Ngột: “…”

Ngục Chủ?!

Kiêm luôn mấy tầng ngục mà vẫn chưa đủ với ngươi sao?!

Nó hừ lạnh:

“Đừng quên, ngươi mới thu phục phạm nhân từ tầng năm trở xuống. Còn sáu, bảy, tám, chín thì sao?

“Chưa kể đến đám cai ngục, Giám sát sứ và Ngục Chủ nữa.”

“Ngục Chủ của Ám Minh Chi Ngục chắc chắn không phải hạng tầm thường đâu, ngươi nói kiểu đó đúng là không biết lượng sức mình!”

Phượng Khê kinh ngạc nhìn nó:

“Không phải còn có ngươi sao? Ngươi đang coi thường chính mình đấy à?”

Đào Ngột: “…”

Câu này của ngươi suýt nữa làm ta nghẹn ch/ết!

Một lúc sau, nó nghiến răng nói:

“Nếu không phải vì ký khế ước với ngươi, thì trăm cái Ngục Chủ cũng không là gì với ta!”

“Mấu chốt là khế ước làm tu vi của ta bị hạn chế rất lớn, trách thì trách ngươi yếu quá!”

Phượng Khê nhướng mày:

“Ý ngươi là trách ta làm gánh nặng?”

Đào Ngột sợ nàng lại nổi m/áu ‘tiểu hài xuyên’, bèn vội vàng đổi chủ đề:

“Không phải! Ý ta không phải thế! Nói túm lại, cụ thể ngươi định làm gì?”

Phượng Khê cười dài, thì thầm kể kế hoạch một hồi.

Nghe xong, Đào Ngột chỉ thốt lên ba chữ:

“Thật ác độc!”

Ngày hôm sau, Phượng Khê lại dẫn phạm nhân quay trở lại lòng đất.

Quả nhiên, đám khư thú có thú hạch màu đen vẫn ngoan ngoãn chờ ở chỗ cũ, không thiếu một con.

editor: bemeobosua

Phượng Khê quay sang hỏi đám phạm nhân:

“Ai nói với ta khư thú khó thuần, hung dữ lắm? Mấy con này chẳng phải ngoan như mèo sao?”

Đám phạm nhân: “…”

Không phải chúng nó ngoan, mà là ngươi quá dữ!

Sau đó, Phượng Khê tiếp tục chia thần thức, nhưng vì số lượng quá đông nên vẫn chưa cắt xong.

Lại qua thêm một ngày nữa, cuối cùng nàng cũng cắt xong toàn bộ.

Nàng đặt một lượng lớn Thời Toa thạch vào một khu vực nhất định, rồi dặn Đại Mỹ:

“Hai canh giờ nữa, ngươi dẫn khư thú tự bạo nổ đám thạch này. Làm được không?”

Đại Mỹ sung sướng đến nỗi muốn giơ cả tám chân lên cam đoan.

Phượng Khê dặn dò thêm vài câu rồi mới cùng đám phạm nhân đi đến cửa tầng năm, gỡ Truyền Tống Trận Bàn xuống.

Sau đó, nàng phá nốt bàn truyền tống ở tầng hai và tầng bốn, chỉ giữ lại lối vào tầng ba.

Giờ thì chỉ còn việc chờ.

Lúc này, Nguyên Trọng đang dạo bước gần lối vào tầng ba, trong lòng bất an không rõ lý do.

Giờ này rồi mà phạm nhân vẫn chưa quay lại, chẳng lẽ... nữ ma đầu kia lại giở trò?

Một cai ngục khác hờ hững nói:

“Chắc hôm nay đụng trúng đám khư thú khó chơi, chậm tí cũng thường thôi. Có c/hết vài mạng cũng chẳng sao, miễn là không ch/ết sạch.”

Nguyên Trọng gật gù cho qua, nhưng bất an trong lòng càng lúc càng lớn.

Đúng lúc đó, mặt đất rung lên dữ dội, nhưng chỉ chớp mắt là yên trở lại.

Cai ngục kia lẩm bẩm:

“Địa long trở mình à? Nhưng mà nhanh thế chắc không có gì đâu.”

Nguyên Trọng trong lòng dâng lên một linh cảm mãnh liệt, chấn động vừa rồi chắc chắn có liên quan đến Phượng Khê!

Tổ tông ơi, rốt cuộc ngươi đã gây ra chuyện gì nữa đây?!

Không lẽ ngươi cho nổ tung cả địa quật rồi à?!

Loading...