684. Thuộc hạ Nguyên Trọng bái kiến Ngục Chủ!
Nguyên Trọng lúc này cảm thấy mỗi giây trôi qua dài như cả năm.
Cùng lúc ấy, tên ngục tốt còn lại, Giang Hữu, cũng bắt đầu hoảng hốt.
Không phải là toàn bộ đám phạm nhân ch/ết sạch dưới đó rồi chứ?!
Nếu chỉ chế/t vài ba tên thì còn đỡ, chứ c/hết hết cả đám, thì hai người họ chắc chắn không tránh khỏi bị xử phạt.
“Nguyên Trọng, hay là… chúng ta báo cáo tình hình cho Giám sát sứ đi?”
Nguyên Trọng ngần ngừ.
Lỡ như mọi chuyện là do nữ ma đầu kia gây ra, mà hắn lại đi khai ra, chẳng phải hỏng hết đại sự của nàng sao?!
Nhưng mà không báo cáo, lỡ cấp trên điều tra xuống, thì cũng ch/ết chắc…
Đang còn lưỡng lự chưa biết quyết thế nào, thì bỗng từ xa có tiếng bước chân dồn dập, hơn mười người kéo tới.
Nguyên Trọng chỉ nhận ra hai người trong số đó là Giám sát sứ, còn lại thì hoàn toàn xa lạ.
Tuy nhiên, nhìn phục trang thì đa số cũng mặc y phục của Giám sát sứ, chắc hẳn là đến từ các tầng ngục khác.
Điều khiến hắn choáng nhất là lão giả mặc áo bào đen, trên áo còn thêu một con Bệ Ngạn, chẳng lẽ… chính là Ngục Chủ của Ám Minh Chi Ngục?!
Ngẫm lại cũng buồn cười, làm ở đây bao nhiêu năm rồi, mà đến giờ Nguyên Trọng mới lần đầu được diện kiến Ngục Chủ.
Hắn với Giang Hữu còn chưa kịp hành lễ, thì một vị Giám sát sứ đã hỏi dồn:
“Phạm nhân đã quay lại chưa? Có phát hiện điều gì bất thường không?”
Giang Hữu vội đáp:
“Bẩm… phạm nhân còn chưa trở về, chỉ là vừa rồi mặt đất có rung lắc nhẹ, ngoài ra không thấy điều gì khác thường!”
Lúc này, hai Giám sát sứ tiến tới kiểm tra pháp trận truyền tống, rồi kinh hãi báo:
“Ngục Chủ! Truyền tống trận tầng này… không hỏng ạ!”
Lão giả áo đen khi ấy quay sang bảo Giang Hữu và Nguyên Trọng:
“Cả hai xuống đó xem thử đi.”
Hai người lập tức mặt mày trắng bệch.
Đừng nói dưới kia có biến, chỉ riêng việc bình thường xuống địa quật thôi cũng chẳng khác nào lột một lớp da, nếu không phải bất đắc dĩ, thì người ta đâu có để phạm nhân xuống đó thay mình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-684.html.]
Nhưng giờ, có muốn trốn cũng không xong.
Cắn răng chịu đựng, hai người bước lên pháp trận truyền tống. Một Giám sát sứ vận khởi linh lực, kích hoạt trận pháp.
Trong lòng Nguyên Trọng hỗn loạn, cứ thấp thỏm không yên:
Chuyến này xuống dưới liệu còn mạng mà về không đây? Nếu tất cả là do nữ ma đầu kia bày ra, thì hắn còn cơ may sống sót…
Còn nếu không phải… thì chắc tiêu đời rồi!
Tổ tông ơi, ngươi tranh thủ gắng thêm chút nữa đi!
Rốt cuộc, chân hắn chạm đất.
Ngay sau đó, tối sầm mặt mày, chẳng biết gì nữa.
Đến khi mở mắt, thứ đập vào mặt hắn đầu tiên… là một gương mặt nhỏ xíu bị hủy dung, còn đang nhe răng ra như cười, toàn răng sữa trắng bóc.
Nguyên Trọng lập tức đỏ hoe cả mắt.
Tổ tông ơi, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi, đúng là ngươi có bản lĩnh… phá hoại thật đấy!
Nhưng chưa hết, ngay sau đó hắn thấy sau lưng Phượng Khê là một bầy phạm nhân… và vô số khư thú đang tụ tập!
Dù trước đó từng nghe phạm nhân Ngưu Thụy ở tầng ba kể qua chiến tích oai hùng của Phượng Khê, nhưng nghe là một chuyện, tận mắt thấy lại là chuyện khác!
Quan trọng nhất là Ngưu Thụy không có nói… nàng ta thu phục cả một đàn khư thú lớn như vậy chứ?!
Không dưới mấy ngàn con?!
Thực ra, đám khư thú này đều do Phượng Khê "thuê thời vụ", chủ yếu là khư thú cấp thấp có thú hạch màu trắng hoặc đỏ.
Khư thú có thú hạch màu tím đều là loài sống dưới nước, không quen chiến đấu trên cạn.
Còn đám có thú hạch đen thì khỏi cần nói, toàn tự bạo cả rồi.
Nguyên Trọng còn đang choáng váng, thì Phượng Khê đã tươi cười, híp mắt nói:
“Sao? Ngạc nhiên chưa? Tất cả đều là bản Ngục Chủ một tay chinh phục đấy nhé!”
Nguyên Trọng: “…”
Cái gì cơ?! Ngươi tính xây nguyên cái Ám Minh Chi Ngục mới trong cái hang này chắc?! Ngươi đúng là… phá như yêu tinh!
Vừa nghĩ vừa lập tức quỳ xuống hành lễ:
“Thuộc hạ Nguyên Trọng bái kiến Ngục Chủ!”