Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 685

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:50:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

685. Nữ ma đầu này vốn chẳng có cái gọi là lương tâm.

Ưu điểm lớn nhất của Nguyên Trọng chính là biết thời thế.

Ví dụ như lúc này.

Rõ ràng trong lòng hắn cảm thấy Phượng Khê đang mộng mơ hão huyền, nhưng ngoài mặt vẫn không hề chậm trễ, lập tức hành lễ cung kính, gọi một tiếng “Ngục Chủ” cực kỳ vang dội, khí thế rền vang khiến tim gan cũng rung chuyển.

Phượng Khê chắp tay sau lưng, hài lòng gật đầu nhẹ:

“Trả lời đi.”

“Rõ!”

Nguyên Trọng âm thầm lẩm bẩm: ta không biết cái chức Ngục Chủ này ngươi có giữ nổi không, nhưng cái điệu bộ diễn trò thì đúng là đủ đầy.

Lúc này, hắn mới chú ý thấy Giang Hữu, người cùng hắn rơi xuống, đang nằm co quắp như con ch.ó ch/ết, không biết còn sống hay đã ngỏm.

Nhưng Nguyên Trọng cũng chẳng rảnh lo chuyện sống ch/ết của người khác. Dù gì ban đầu cũng đâu thân quen gì.

Phượng Khê hỏi:

“Sao các ngươi cũng rớt xuống đây rồi?”

Nguyên Trọng vội kể lại đầu đuôi sự việc.

Dù trong lòng rất muốn hỏi những chuyện kỳ quặc này có phải do Phượng Khê gây ra hay không, nhưng hắn không dám mở miệng.

Bệnh từ miệng mà vào, họa từ lời mà ra, vẫn nên giữ cái miệng cho chắc ăn.

Phượng Khê hỏi thêm vài chi tiết, sau đó nói:

“Nguyên Trọng này, ngươi đã mang theo sứ mệnh mà xuống đây, ta cũng không tiện giữ ngươi lại. Không có chuyện gì thì cứ trở về đi.”

Nguyên Trọng: “…”

Gì cơ?

Ngươi đã muốn làm Ngục Chủ ở đây, còn bảo ta trở lại làm gì?

Vả lại, ta biết phải báo cáo thế nào?

Nói ngươi ở dưới này tạo phản? Hay nói ngươi tổ chức hội nghị bí mật với khư thú?

Ngay lúc ấy, Phượng Khê tiếp lời:

“Nhưng mà cứ thế đi lên thì không ổn, ta phải ‘trang điểm’ cho ngươi một chút.”

Nói xong, nàng tiện tay gọi vài con khư thú lại, chẹp miệng:

“Các ngươi cứ để lại cho hắn chút dấu vết, giữ lại nửa cái mạng là được.”

Nguyên Trọng: #%&*$%#

Ta dù gì cũng vì ngươi tận tụy bao lâu, không có công cũng có khổ chứ! Ngươi làm vậy chẳng phải quá đáng lắm sao?

Lương tâm của ngươi đâu rồi?

Phượng Khê tỏ vẻ cảm thông:

“Nguyên Trọng à, ngươi đừng trách ta nhẫn tâm. Là ta nghĩ cho ngươi cả thôi. Ngươi mà toàn mạng quay về, làm sao ăn nói được với đám người bên trên?

Tất nhiên, nếu ngươi không muốn thì ta cũng không ép. Còn chưa ch/ết hẳn đâu, ta có thể liên lạc thử với ngục tốt khác một chút.”

Nguyên Trọng lập tức cảm thấy nguy cơ ập đến: nếu không còn giá trị lợi dụng, e là hắn cũng sắp đi đời nhà ma.

editor: bemeobosua

“Ngục Chủ! Ta nguyện ý! Mười phần nguyện ý! Không, ta nguyện ý cả vạn phần!

Được vì Ngục Chủ dốc sức, đừng nói chỉ còn nửa mạng, dù có c/hết ta cũng cam lòng!”

Khóe môi Phượng Khê cong lên, ném cho hắn một viên đan dược:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-685.html.]

“Ăn đi, giảm đau một chút.”

Nguyên Trọng vội vàng nhét vào miệng, nghĩ bụng: thôi được, ngươi cũng còn chút nhân tính.

Đang nghĩ ngợi, mấy con khư thú đã nhào tới!

Hắn theo bản năng muốn né, nhưng lập tức phát hiện mình không nhúc nhích nổi.

Nguyên Trọng: “…”

Nữ ma đầu này quả thật không có lương tâm!

Cái quái gì mà giảm đau chứ, rõ ràng là thuốc độc khiến người ta tê liệt thì có!

Tuy vậy, rất nhanh hắn nhận ra Phượng Khê cũng không hẳn lừa hắn.

Dù bị khư thú đánh cho trọng thương, nhưng cảm giác đau đớn đúng là không quá dữ dội.

Phượng Khê thấy tạm ổn mới ra hiệu cho khư thú dừng tay, rồi quay sang dặn dò:

“Khi ngươi lên trên, hãy nói như vầy, như vầy…”

Nguyên Trọng trừng mắt như chuông đồng:

“Ngươi, ngươi muốn dụ Ngục Chủ xuống đây à?!”

“Là tiền Ngục Chủ.”

Nguyên Trọng: “…”

Đó không phải trọng điểm nha trời?!

Tim hắn muốn nhảy vọt khỏi cổ họng. Bảo sao nhiều khư thú tụ tập dưới này, thì ra là đang chuẩn bị ám sát Ngục Chủ thật!

Chỉ là… người ta đường đường là Ngục Chủ, có ngu đâu mà tự thân xuống đây?

Trên đó còn có Giám sát sứ đầy rẫy, Ngục Chủ căn bản chẳng cần mạo hiểm.

Hơn nữa nghe đồn Ngục Chủ tu vi cực cao, mấy con khư thú này số lượng đông nhưng cấp bậc thấp, chưa chắc là đối thủ.

Chưa kể, làm chủ Ám Minh Chi Ngục bao nhiêu năm, chắc chắn có cách bảo mạng…

Nguyên Trọng nghĩ rất nhiều nhưng không dám nói ra nửa lời.

Kinh nghiệm cho hắn biết: nữ ma đầu đã quyết thì trời cũng không cản nổi. Hắn nói thêm cũng vô dụng, chỉ tổ chuốc khổ.

Phượng Khê từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một khối Thời Toa thạch to bằng nắm tay, đưa cho hắn:

“Lên đường đi.”

Nguyên Trọng đón lấy, đang định cất vào nhẫn trữ vật thì bị nàng liếc một cái:

“Khoan đã! Phải nhỏ m/áu nhận chủ rồi mới thu. Ta dặn ngươi bao nhiêu lần rồi? Gian tế như ta và ngươi, chi tiết là quan trọng nhất!”

Nguyên Trọng: “…”

Hắn ngoan ngoãn làm theo, sau đó mới bước lên truyền tống trận.

Lúc này, hắn mới phát hiện Giang Hữu sớm đã ngừng thở.

Cũng tốt thôi, ngục tốt ch/ết thì Giám sát sứ phía trên mới biết có biến.

Nếu Giang Hữu vẫn còn sống, trên kia ắt sẽ nghi ngờ.

Đang miên man nghĩ ngợi, đột nhiên một cơn đau dữ dội đánh tới, suýt khiến hắn thổ huyết tại chỗ!

Cái viên thuốc này hiệu lực ngắn dữ thần vậy hả?!

Vì đau đớn quá mức, đến lúc được truyền tống về mặt đất, Nguyên Trọng đã ngất lịm.

Toàn thân đầy m/áu, thương tích chồng chất.

Thảm – chỉ một chữ thôi là đủ hình dung.

Loading...