Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 689

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:50:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

689. Phượng Khê chủ yếu cung cấp… giá trị cảm xúc.

Khi Ngục Chủ mắng Phượng Khê là đồ điên, nàng vốn đang giơ ngón tay cái tỏ vẻ khen ngợi, lập tức đổi hướng, chĩa xuống đất.

"Ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy, tiếc là nhân phẩm chẳng ra làm sao.

Một kẻ không có tài thì còn châm chước được, chứ không có đạo đức thì miễn bàn!

Hôm nay, bổn Ngục Chủ sẽ thay trời hành đạo, tiễn ngươi lên đường!

Nào nào nào, cùng bổn Ngục Chủ quyết chiến ba trăm hiệp đi!

Tiểu mù đường kia, xông lên!"

Đào Ngột vẫn đang xem kịch bên trong túi linh thú: “…”

Ngươi phóng đại như vậy, lại bảo ta liều mạng, có hợp tình hợp lý không đấy?

Nhưng giờ có hợp hay không cũng chẳng còn quan trọng, đã bị thả ra rồi, Đào Ngột kêu một tiếng “ngao” rồi lao thẳng vào Ngục Chủ.

Thật ra, nếu là trước khi khế ước với Phượng Khê, chỉ riêng Ngục Chủ kiểu này, nó một đòn có thể đánh bay tám tên!

Chỉ tiếc, không biết có phải do Phượng Khê tu vi thấp kéo nó xuống, hay rời khỏi vùng đất cũ bị ảnh hưởng, tu vi của nó rớt thảm chưa từng thấy.

Nhưng điều đó cũng không làm chậm sự dũng mãnh của nó.

Hung thú thì cũng có sĩ diện của hung thú. Dù biết không địch nổi, cũng tuyệt đối không lùi.

Ngục Chủ sửng sốt, trợn mắt nói:

“Đào Ngột, hung thú Đào Ngột?”

Đào Ngột hừ lạnh: “Xem ra ngươi cũng có mắt nhìn đấy! Biết bổn đại nhân danh hào vang dội, còn không mau quỳ xuống chịu ch/ết?!”

Ánh mắt Ngục Chủ lập tức sáng lên, như thấy vàng ròng giữa đêm tối, chuyến xuống Địa Quật này đúng là đáng!

Không chỉ có nhiều Thời Toa thạch, lại còn gặp được hung thú Đào Ngột. Nếu có thể ký khế ước với nó thì…

“Đào Ngột, chim khôn chọn cành mà đậu, ngươi đi theo kẻ lập dị như nàng ta, sao bằng theo ta…”

Lời chưa dứt, Đào Ngột đã gào lên phẫn nộ: “Ngươi mắng ai là chim?! Ngươi mới là chim, cả nhà ngươi đều là chim!”

Ngục Chủ: “…”

Không có học thức thật đáng sợ…

Thôi, không nói nữa, bắt sống rồi tính tiếp!

Ngục Chủ lập tức tăng cường thế công.

Mặc cho các phạm nhân và mấy ngàn đầu khư thú vây công, hắn đối đầu với Đào Ngột vẫn hoàn toàn áp đảo.

editor: bemeobosua

Phượng Khê thấy vậy, cũng không khách khí, tiếp tục thả quân tiếp viện.

Ma Tiêu, Heo Vàng, Mật Hoan Khư Thú, Tiểu Chim Béo, nàng thả ra toàn bộ, cho chúng cùng tham chiến.

Ngục Chủ nào ngờ Phượng Khê lại có nhiều khế ước thú đến vậy, mà con nào nhìn cũng không tầm thường, mắt lập tức ánh lên ánh sáng tham lam.

Vì vậy, hắn không ra tay chí mạng với chúng, mà nhắm bắt sống.

Phượng Khê chính là dựa vào điểm này, nên toàn bộ quá trình đều “xuất công không xuất lực”, tập trung… cung cấp giá trị cảm xúc.

“Lên đi! Hôm nay đánh ch/ết hắn cho ta!”

“Các ngươi là tuyệt nhất! Ta đặt niềm tin vào các ngươi đó!”

“Đào Ngột, ngươi mạnh nhất! Heo Vàng, một chùy là vỡ sọ hắn!”

“Ma Tiêu, ngươi đẹp nhất! Mật Hoan Khư Thú, ngươi ngọt nhất!”

Đám linh sủng tức phát khùng!

Ngươi đang sai khiến tụi này như mấy đứa ngốc đấy hả?!

Chỉ có Tiểu Chim Béo là không hề có một chút oán trách, vì nó biết Phượng Khê chắc chắn đang rình sơ hở của Ngục Chủ, chờ thời cơ ra tay chí mạng.

Thật ra, do nơi này cấm bay, Tiểu Chim Béo không thể phát huy gì quá mạnh, nhưng may là nó tuy tròn vo mà lanh lẹ, vẫn an toàn giữa đám hỗn chiến.

Thời gian trôi qua, đám khư thú và phạm nhân gần như kiệt sức, đám linh sủng của Phượng Khê cũng chỉ còn gắng gượng.

Ngục Chủ cười lớn như điên:

“Ta thừa nhận ngươi có chút thủ đoạn, nhưng so với ta chẳng khác gì châu chấu đá xe!

Bổn tọa cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đầu hàng đi!”

Phượng Khê thở dài: “Tính toán đủ điều, vẫn không lại số trời! Thôi, dừng tay thôi!”

Đào Ngột lẩm bẩm bất mãn mấy câu rồi lui về sau lưng Phượng Khê, Heo Vàng và các khư thú cũng lần lượt rút về.

Phượng Khê nhìn Ngục Chủ: “Nếu ta đầu hàng, ngươi thực sự tha cho ta?”

Ngục Chủ gật đầu: “Đương nhiên!”

Tha? Nằm mơ đi. Giữ ngươi lại chỉ để ép hủy khế ước với đám linh sủng thôi!

Phượng Khê tiến lên vài bước: “Nói miệng không bằng chứng, ngươi lập tâm ma thệ đi.”

Ánh mắt Ngục Chủ lóe lên: “Được! Ta, Phiền Quân Chấn, tại đây thề, nếu ngươi đầu hàng, ta tha mạng cho ngươi!”

Tha mạng? Hừ, để ngươi sống không bằng ch/ết thì có!

Phượng Khê lại bước lên vài bước: “Ngoài tha mạng, còn lợi ích gì nữa không?

Ngươi có thể giúp ta xóa thân phận phạm nhân không? Dù không cho rời khỏi Ám Minh Chi Ngục, thì cho ta làm Giám sát sứ được chứ?”

Ngục Chủ hơi bực, nhưng để ổn định nàng, vẫn gật đầu rối rít:

“Cho ngươi làm Giám sát sứ cũng chẳng phải chuyện lớn! Đồng ý, đồng ý!”

Hắn vừa nói xong — ẦM! — một vật gì đó giáng mạnh vào thức hải!

Ầm ầm!

Thần thức hắn choáng váng trong chớp mắt.

Nếu là lúc mới giao chiến thì còn chịu được, nhưng giờ hắn đã hao tổn không ít linh lực và thể lực.

Khoảnh khắc choáng váng ấy, đủ để trí mạng!

Đào Ngột, Heo Vàng, Ma Tiêu, Mật Hoan Khư Thú cùng lúc nhào lên.

Phượng Khê bên tung đại bản gạch đánh vào thức hải Ngục Chủ, bên vung Mộc Kiếm, mấy chữ “Quỳ!” hóa thành bút họa, lao thẳng vào chỗ hiểm.

Khô Thụ Chi ẩn dưới đất cũng dùng hết sức quấn chặt cổ chân Ngục Chủ.

Khi Ngục Chủ tỉnh lại, thì thân thể đã bị trọng thương nghiêm trọng.

Hắn biết, nếu không làm gì đó, hôm nay chắc chắn phải ch/ết.

“Chỉ cần tha mạng ta, ta có thể thả các ngươi rời khỏi Ám Minh Chi Ngục! Muốn điều kiện gì cũng được!”

Phượng Khê không thèm đáp lại, tiếp tục tẩn cho hắn nhừ đòn.

“Ta giao chìa khoá kho báu Ám Minh Chi Ngục cho ngươi!”

Vẫn không nói lời nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-689.html.]

“Ta… ta tiết lộ cho các ngươi chuyện xích thời không!”

Phượng Khê vẫn im lặng.

Ngục Chủ vừa tức vừa cuống, nhưng mặc hắn nói điều kiện gì, Phượng Khê cũng không mảy may quan tâm.

Thế công càng lúc càng ác liệt, mục tiêu duy nhất: Đánh ch/ết hắn!

Bởi vì kinh nghiệm lịch sử từng dạy nàng:

Bất kể phản diện hay chính phái… kẻ nào nói nhiều, đều ch/ết sớm.

Mắt thấy sắp sửa thành công, nào thể ngồi đó mà hỏi vì sao vì răng, phải tranh thủ dứt điểm luôn, chứ dây dưa qua lại, thể nào cũng sinh biến ngoài ý muốn.

Nếu để lão già Ngục Chủ kia kịp thở thêm một hơi, ai ch/ết còn chưa chắc!

Nàng nào chịu thiệt thòi vô duyên vậy chứ!

Bất kể thế nào, gi/ết trước rồi tính sau!

Muốn biết gì, còn khối thời gian, chẳng lẽ không hỏi được hắn nữa chắc?

Rốt cuộc, giữa lúc hỗn chiến, Phượng Khê vung kiếm c.h.é.m bay đầu Ngục Chủ.

Ngay khoảnh khắc đó, một luồng ánh sáng kim sắc bay ra từ thân thể Ngục Chủ.

Chớp mắt, Heo Vàng há mồm nuốt trọn ánh sáng vàng óng kia vào bụng.

Đại bổ rồi nha!

Nếu không kiêng nể Phượng Khê, nó đã sớm muốn nuốt luôn tên Huyết Phệ Hoàn kia rồi.

Bởi vì trên đời này, chẳng có thứ gì bổ bằng… nguyên thần cường giả!

Ma Tiêu lập tức tháo sạch lệnh bài và nhẫn trữ vật trên người Ngục Chủ, dâng hai tay đưa cho Phượng Khê.

Đào Ngột liếc mắt nhìn Ma Tiêu, cười nhạt: “Trước kia sao ta không thấy ngươi tinh mắt như giờ ha?”

Giờ lại biết khéo léo nịnh nọt rồi đấy!

Phượng Khê đưa thần thức vào nhẫn, ánh mắt sáng rỡ.

Bên trong không ít linh thạch cực phẩm, rất nhiều bình bình lọ lọ chứa đan dược, thêm một đống phù triện cùng mấy viên Thời Toa thạch.

Lần này cũng coi như hốt được một món nhỏ rồi.

Nhưng nàng rất nhanh cau mày lại.

Đào Ngột bĩu môi: “Ngươi chê ít hả? Cũng khá rồi còn gì, đừng có tham như vậy!”

Phượng Khê không thèm đáp, mà quay sang hỏi Heo Vàng:

“Vừa nãy ngươi nuốt là nguyên thần hả?”

Heo Vàng hơi ngớ ra, rồi gật đầu:

“Đúng vậy, là nguyên thần mà.”

“Ngươi chắc chắn là nguyên thần còn nguyên vẹn?”

Heo Vàng ngẩn người, rồi dường như hiểu ra:

“Ý ngươi là... đây chỉ là một phân thân thôi sao?

Nghe ngươi nói mới thấy, nguyên thần ta nuốt hình như yếu thật, không khớp với tu vi của hắn.”

Phượng Khê cười lạnh:

“Quả nhiên là thỏ khôn đào ba hang! Nhưng thân thể này là thật, cho dù còn phân thân thì đoán chừng cũng chỉ là con rối hoặc loại đoạt xá mà thôi.

Tu vi chắc chắn đã tụt xuống nhiều lắm rồi!”

Nói đoạn, nàng lấy độc phấn ra rắc lên t.h.i t.h.ể Ngục Chủ, tránh rắc rối phát sinh.

Sau đó lấy từ nhẫn ra một bộ y phục, khoác lên người Quân Văn, rồi treo lệnh bài Ngục Chủ lên thắt lưng hắn.

Nàng còn chỉnh sửa qua dung mạo cho hắn một chút, tuy không giống hệt Ngục Chủ, nhưng vì mặt còn dính má/u, không nhìn kỹ thì chẳng ai phát hiện ra.

Xong xuôi, Phượng Khê vung tay hô lớn:

“Mọi người theo ta, xông lên!”

Vừa nói vừa vung tay ném từng nắm đan dược trị thương ra sau.

Bất kể là khư thú hay phạm nhân, ai cũng có phần!

Khư thú thì tất nhiên không thể cùng nàng đi lên, nhưng giữ lại trong lòng đất làm hậu thuẫn thì vẫn tốt, chí ít còn có đường lui.

Rất nhanh, bọn họ đến trước cửa tầng ba của nhà lao.

Phượng Khê vừa gắn lại trận bàn truyền tống, Nguyên Trọng đã hấp tấp chạy đến.

Hắn đã núp từ xa quan sát nửa ngày, đột nhiên thấy “Ngục Chủ” đứng bên cạnh Phượng Khê, trong lòng vô cùng thắc mắc.

Hai bên này là bắt tay giảng hòa rồi hả?

Sao còn thấy đứng cười nói vui vẻ?

Nhìn kỹ một hồi mới nhận ra, “Ngục Chủ” này là hàng giả!

Vậy tức là... Ngục Chủ ch/ết rồi?!

Chao ôi trời đất ơi!

Nữ ma đầu đúng là nữ ma đầu! Lại thật sự giế/t được Ngục Chủ!

Hắn biết lúc này chính là thời cơ nịnh bợ, mau mau chen tới.

Nói cho cùng, nếu bọn Phượng Khê rút đi, để lại hắn một mình trong lòng đất chẳng phải ngồi chờ chế/t sao?!

Phượng Khê không có hơi sức đâu mà nghe hắn ba hoa chích chòe, chỉ dặn dò mấy câu cần thiết.

Dù sao với diễn xuất của Nguyên Trọng, nàng cũng khá yên tâm. Nếu không phải diễn đạt, thì đâu có dụ được cả Ngục Chủ xuống đây.

Nhưng mà Ngục Chủ dám xuống nước, chắc chắn cũng có thủ đoạn phòng thân.

Phượng Khê để những phạm nhân bị thương nặng tạm ở lại trong địa lao, đồng thời để hai Trận Pháp Sư trấn thủ lại, bảo họ giữ lấy trận bàn truyền tống tầng hai và tầng bốn.

Lỡ như trận pháp tầng ba có trục trặc, còn có đường xoay chuyển.

Mọi việc thu xếp xong xuôi, mọi người đứng lên sân khấu, mở trận pháp truyền tống.

Phía ngoài, đám Giám sát sứ đang nơm nớp chờ tin.

Vừa thấy “Ngục Chủ” dẫn người bước ra, lập tức ùa lên chào đón.

Chưa kịp mở miệng, Nguyên Trọng đã tranh thủ hét lớn, bộ dạng tôn sùng:

“Vẫn là Ngục Chủ chúng ta lợi hại nhất!

Đích thân xuống trấn áp, không những đánh tan đám khư thú kia, mà còn cứu được bao nhiêu phạm nhân lên!”

Đám Giám sát sứ nghe xong, cũng rối rít hùa theo khen ngợi.

“Ngục Chủ” lạnh lùng lấy từ nhẫn ra vài viên Thời Toa thạch, ném xuống đất gần đó:

“Thưởng!”

Mặc dù có chút cảm giác như bị sỉ nhục, nhưng nhìn thấy những viên Thời Toa to cỡ quả đấm, ai nấy đều ào ào nhào tới nhặt.

Còn Phượng Khê… thì âm thầm vung đại bản gạch thần thức, từng phát từng phát đập lên đầu từng người...

Loading...