690. Ngươi mau tới cứu ta đi!
Đám Giám sát sứ cũng không phải hoàn toàn vô dụng, nhưng lúc này ai nấy đều mải xoay người, ngẩng m.ô.n.g lên lục tung mảnh Thời Toa thạch, toàn bộ sự chú ý đều dồn cả vào đống đá đó.
Vì vậy, cú vung gạch đại bản của Phượng Khê gọi là một phát trúng đích, vững như bàn thạch!
Trong khoảnh khắc thần thức của bọn họ còn đang hoảng loạn, đám phạm nhân đã đồng loạt lao lên.
Đánh không lại Ngục Chủ thì thôi, nhưng tụi bây mà cũng đòi đấu? Quá coi thường tụi này rồi!
Tuy vậy, để cho chắc ăn, Phượng Khê vẫn thả Đào Ngột và Heo Vàng ra.
Chưa tới mấy khắc, đám Giám sát sứ ch/ết sạch bảy tám phần, nếu không phải Phượng Khê cố tình giữ lại hai tên sống, e là chẳng còn mống nào sống sót.
Phượng Khê nhìn hai tên Giám sát sứ may mắn sống sót, cảm khái:
"Hai ngươi số cũng đỏ thật đấy!"
Hai tên kia: “…”
Nhìn mấy đồng nghiệp ch/ết sạch, nghĩ lại thì đúng là mạng mình còn tốt thật.
Lúc này bọn hắn mới phát hiện Quân Văn là giả mạo, nhưng có nói gì cũng muộn rồi.
"Ngươi g/iết Ngục Chủ?"
"Ngục Chủ cũ thì có, bây giờ bản tọa chính là Ngục Chủ."
Hai tên kia: “…”
Còn đang ngơ ngác chưa kịp tiêu hóa xong, miệng đã bị Phượng Khê nhét hai viên đan dược.
"Muốn sống thì cứ thật thà khai báo.
Ta hỏi, mấy tầng phía trên có tình hình gì?"
Một tên vừa định trả lời, Phượng Khê liếc mắt ra hiệu cho Quân Văn, rồi kéo tên đó sang một bên hỏi riêng.
editor: bemeobosua
Hai tên hiểu ngay, nếu cùng nói một lý do mà không sao thì không sao, nhưng nếu khai khác nhau, chắc chắn kẻ nói dối sẽ bị xử thảm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ngục Chủ ch/ết rồi, mình lại bị uy h.i.ế.p bởi độc dược, tốt nhất là khai hết cho rồi.
Vì vậy, hai tên thành thật khai báo tất cả:
"Tầng sáu, bảy, tám cũng là nhà lao, nhưng từ trước đến nay đều bỏ trống, Ngục Chủ chỉ cho chúng ta canh giữ vậy thôi.
Còn tầng chín, chỉ có một mình Ngục Chủ ở, chúng ta chưa bao giờ được lên đó."
Phượng Khê hơi bất ngờ.
Còn tưởng phải lên đó cứu người cơ đấy!
Ai dè lại bảo trống không?
Thôi cũng được, đỡ việc, leo thẳng lên tầng chín cho nhanh.
Nghĩ rồi, nàng bảo hai tên Giám sát sứ dẫn đường, cả đám người rồng rắn kéo nhau tới tầng tám.
Một tên Giám sát sứ nói:
"Ngục Chủ rất ít khi lộ diện, có vài lần xuất hiện cũng chỉ như ma qu/ỷ xuất hiện ở tầng tám, nên chúng ta không biết tầng tám thông lên tầng chín thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-690.html.]
Tên còn lại cũng phụ họa tương tự.
Phượng Khê đi quanh tầng tám vài vòng, rồi chỉ vào một chỗ nói với các phạm nhân:
"Dùng linh lực đánh vào chỗ này!"
Dù không hiểu rõ, nhưng đám phạm nhân vẫn làm theo.
Một khắc sau, một cầu thang hiện ra trước mắt.
Nguyên Trọng sửng sốt.
Trước đây lúc nữ ma đầu kia bị nhốt tầng một dưới đất, tìm mãi chẳng thấy cầu thang đi lên, bằng không đã chẳng rảnh đến mức chơi nổ Phù Triện gi/ết thời gian.
Sao giờ lại tìm được?
Phượng Khê như đoán được hắn nghĩ gì, nhếch môi cười:
"Trước tìm không ra, không có nghĩa là bây giờ tìm không được. Cái này nhìn vài lần là ra quy luật thôi."
Nguyên Trọng: Ngươi nói nghe nhẹ nhàng gớm!
Phượng Khê bảo Heo Vàng đi trước dò đường.
Heo Vàng: “…”
Nó hậm hực, nhưng khi Phượng Khê đưa cho một viên thú hạch đen, cái đuôi liền vẫy như con quay, vèo một cái đã chạy lên đầu tiên.
Phượng Khê thấy Heo Vàng không gặp gì bất thường, mới dẫn người lên tầng chín.
Cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy đều ngây ra.
Hoa lệ như gấm vóc, suối chảy cầu cong, như chốn đào nguyên ngoài thế tục.
Phượng Khê nhếch môi.
Phía dưới là nhà tù gi/ết người, tên kia lại bày biện tầng trên như văn nhân mặc khách, đúng là giả tạo tới cực điểm!
"Lục soát!"
Tiếc là, cả đám lật tung tầng chín, chẳng thu được gì.
Dù là phân thân Ngục Chủ hay kho báu mà hắn nhắc đến, đều bặt vô âm tín.
Mà lúc này, có kẻ đang nhìn hết thảy qua một chiếc gương.
Người đó chính là tên Ngục Chủ tưởng đã ch/ết.
Sau lưng hắn là một chiếc lồng, trong đó Cảnh Viêm bị nhốt, co rúm trong góc, mặt mày trắng bệch như không còn chút m/áu.
Ngục Chủ quay lại, nhìn Cảnh Viêm bằng ánh mắt si mê:
"Một thân xác hoàn mỹ biết bao! Bản tọa chờ nhiều năm, cuối cùng cũng đợi được!
Tuy có chút trục trặc nhỏ, nhưng chẳng là gì cả. Chỉ cần qua mấy canh giờ nữa, bản tọa sẽ hoàn thành tâm nguyện bao năm!"
Trên đầu Cảnh Viêm, cây trâm Tường Vân đầy vết rạn. Lôi Kiếp nỗ lực "nhìn" về phía gương đồng, thấy khuôn mặt không đẹp đẽ gì của Phượng Khê mà như nhìn thấy Thiên Tiên!
Là tiểu linh sủng của ta!
Nhất định là của ta!
Ngươi cái đồ không có lương tâm, vì ngươi mà ta suýt nữa để Tứ sư huynh thành cát bụi!
Mau tới cứu ta đi!