Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 691

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:50:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

691. Quân Văn suýt thì cười đến cong cả lưng!

Lôi Kiếp lúc này chỉ thấy mình thật sự khổ quá mà!

Trước đây đi theo Phượng Khê, tuy rằng cũng bị doạ lên doạ xuống không ít lần, nhưng Phượng Khê lần nào cũng có thể biến nguy thành an.

Nó chỉ việc vừa ăn dưa vừa ngồi xem kịch, sống nhàn nhã biết bao!

Thế mà từ lúc đi theo cái tên xui xẻo Cảnh Viêm này, đặc biệt là sau khi tiến vào Thần Quang Động Thiên, đúng kiểu "chín chín tám mươi mốt kiếp nạn", bước nào cũng gặp họa, lần nào cũng đụng phải hiểm cảnh, giống cái gì mà gọi là "kiếp nạn tu hành" ấy!

Những chuyện đó còn đỡ, dù nó không ra tay thì cái đám Hỗn Cầu với lão A Phiêu kia cũng có thể xử lý được.

Ai dè lần này lại bị cái gã gọi là Ngục Chủ gì đó bắt vào đây! Nếu không nhờ lão A Phiêu liều mạng cản lại, chắc cái tên xui xẻo Cảnh Viêm kia sớm đi đời nhà ma rồi.

Giờ thì lão A Phiêu ngủ mê man, tên phân lừa cũng toi luôn, chỉ còn lại mỗi mình nó.

Chẳng lẽ bây giờ nó phải tự nổ bản thể để cứu người sao?

Phải biết bản thể của nó giờ đã bị người khác chiếm rồi, nếu tự hủy thì thật sự tiêu đời, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.

Trên đời từ nay không còn Lôi Thần đại nhân nữa!

Nhưng mà nếu không cứu, thì Tiểu Linh Sủng sẽ nghĩ sao về nó?

Dù gì trước đây chính Tiểu Linh Sủng đã tận tay đem Tứ sư huynh của nàng giao cho nó bảo vệ.

Giữ mạng hay giữ liêm sỉ, chọn cái nào bây giờ?

Về chuyện này, Lôi Kiếp đã vò đầu bứt tai mấy ngày rồi. Cho đến hôm nay, nó nhờ "tấm gương" thấy được Phượng Khê.

Nó bỗng cảm thấy… mình không cần phải chọn lựa nữa.

Mặc dù Tiểu Linh Sủng không lợi hại bằng nó, nhưng đầu óc thì đầy rẫy mưu mô!

Biết đâu chừng, nàng sẽ nhanh chóng tìm ra chỗ này!

Thế là nó liều mạng muốn thiết lập kết nối thần thức với Phượng Khê.

Nhưng rõ ràng giữa nó và Phượng Khê đang có kết giới ngăn cản, thử nửa ngày vẫn không ăn thua.

Xong rồi, phen này c/hết chắc rồi!

Phượng Khê lần này đừng có mà "trượt bước" đó nha!

Phượng cẩu à Phượng cẩu, ngươi tuyệt đối đừng khiến ta thất vọng đó!

Phượng Khê tất nhiên không biết chuyện bên này. Nàng đang nhíu mày suy nghĩ.

Vì đã hơn một canh giờ trôi qua mà đám phạm nhân vẫn không tìm được manh mối nào.

Ngay cả Heo Vàng, cái mũi thính nhất trong đám, cũng chẳng ngửi ra được tung tích của Ngục Chủ hay kho báu gì.

Đám phạm nhân bắt đầu nản lòng.

Có người còn nghi ngờ không biết có phải Phượng Khê suy nghĩ quá nhiều, chứ Ngục Chủ có khi đã ch/ết thật rồi, chả có phân thân gì hết.

Lúc này, Quân Văn bỗng nói:

“Tiểu sư muội, theo huynh thấy thì cho nổ tung tầng chín này luôn đi! Dù thỏ khôn có ba hang, cũng không thoát được đâu!”

Phượng Khê sững sờ:

“Thỏ khôn có ba hang?”

Ánh mắt nàng sáng lên, rồi xoay người bước nhanh về phía lối vào:

“Đi theo ta!”

Dựa vào tính cách của Ngục Chủ, tầng chín này rất có thể chỉ là trận giả, nơi trốn thực sự có lẽ nằm ở tầng sáu, bảy hoặc tám!

Nghe theo lời hai Giám sát sứ, Ngục Chủ từng thỉnh thoảng xuất hiện ở tầng tám mà không ai hay biết, vậy khả năng cao hắn ẩn thân ở đó!

Thế là vừa đến tầng tám, Phượng Khê liền bắt đầu lục soát tỉ mỉ.

Đặc biệt là Heo Vàng.

Chủ nhân vô lương tâm nói nếu nó tìm được Ngục Chủ thì sẽ thưởng cho năm mươi viên thú hạch màu đen!

Heo Vàng hối hận vô cùng!

Lúc trước tạo hình nguyên thần, lẽ ra nên hóa thành chó vàng cho rồi!

Mũi chó thính thế cơ mà!

Mộc Kiếm thì đang hăng say… chọc mắt con Mê Tung Thố đang ngủ!

“Tỉnh! Tỉnh lại! Mau tỉnh!”

“Suốt ngày chỉ biết ngủ, ngủ nữa là đồ tốt bị Heo Vàng hốt sạch đấy!”

“Nuôi binh ngàn ngày là để dùng đúng một giờ, tới lúc báo đáp chủ nhân rồi đấy!”

Mộc Kiếm nghĩ thầm, đây là năm mươi viên thú hạch màu đen đó nha!

Nếu chia đôi với thỏ thì mỗi đứa cũng được hai mươi lăm viên!

Trời cao ban phúc như này, sao có thể để rơi vào tay Heo Vàng được chứ!

Hoang Dã Mê Tung Thố đúng là đang ngủ say, nhưng chưa ch/ết.

Bị đ.â.m lỗ chỗ khắp người đến mức đau quá mà tỉnh luôn.

Vừa tỉnh dậy đã thấy… một cái mũi kiếm dí sát mặt!

“Cuối cùng cũng tỉnh! Mau, mau đọc tiếng lòng của cái lão rùa già kia, xem hắn trốn ở đâu!”

“Chỉ cần tìm được hắn, chủ nhân sẽ thưởng cho hai ta năm mươi viên thú hạch màu đen!”

Mê Tung Thố ngơ ngác nhìn những cái lỗ nhỏ lấm tấm trên người, rồi lại nhìn Mộc Kiếm trước mặt.

Nó không nghe thấy gì, chỉ thấy đỏ cả mắt, hét lớn rung trời:

“Mộc Tiện, ta gi/ết ngươi!!!”

Mộc Kiếm hoảng hốt chui thẳng vào nhẫn trữ vật, rồi méo miệng báo cáo với Phượng Khê:

“Chủ nhân ơi! Ta đánh thức được nó rồi! Nhưng nó lại không biết cảm ơn, còn định gi/ết ta nữa kìa! Mau bảo nó đọc tiếng lòng con rùa già kia đi!

Phượng Khê đúng là đã quên luôn tên tra nhi Mê Tung Thố này, dạo gần đây nàng bận đủ thứ chuyện, mà nó thì lại ngủ miết không dậy, nên cũng không nhớ ra nổi.

Nghe Mộc Kiếm nói xong, nàng liền quay sang bảo với Hoang Dã Mê Tung Thố:

“Giúp ta đọc xem cái lão rùa già kia đang nghĩ gì, hắn đang trốn ở đâu.”

Nói rồi nàng đưa cho nó vài viên đan dược màu vàng kim, loại Chỉ Huyết cao cấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-691.html.]

Mê Tung Thố lập tức nhét vào miệng, nhai rôm rốp mấy cái rồi nói:

“Mấy tên phạm nhân kia ồn ào quá, ngươi đuổi hết sang một bên đi, đừng để làm phiền ta.”

Phượng Khê liền bảo đám phạm nhân lui về phía góc, đồng thời dặn tất cả trong lòng phải mặc niệm một câu: Ngục Chủ là con rùa già.

Dù không hiểu sao lại phải làm vậy, nhưng không ai dám cãi, kể cả hai Giám sát sứ mới quy hàng.

Không còn bị làm phiền, Hoang Dã Mê Tung Thố lập tức tập trung bắt tín hiệu “tiếng lòng” lạ.

Không lâu sau, nó bắt được…

Tiếng lòng của Cảnh Viêm.

Thực ra chuyện này cũng không lạ.

Ngục Chủ tu vi cao hơn nó rất nhiều, lại bị kết giới ngăn cách, muốn đọc được suy nghĩ của hắn gần như bất khả.

Cảnh Viêm thì khác, tu vi không cao, mà hiện giờ lại đang cực kỳ yếu, dễ dàng bị Mê Tung Thố đọc được.

Vừa rồi thông qua “Tấm gương”, Cảnh Viêm cũng nhìn thấy Phượng Khê. Dù diện mạo nàng đã thay đổi, nhưng hắn chỉ liếc một cái đã nhận ra ngay.

Người có thể thay đổi, nhưng ánh mắt thì không biết nói dối.

Huống hồ còn có Heo Vàng bên cạnh!

Trên đời này, chỉ có tiểu sư muội mới nuôi được cái linh sủng kỳ cục như vậy.

Cảnh Viêm vẫn luôn hy vọng Phượng Khê sẽ tìm được đến hắn, nhưng lại chẳng mấy lo lắng nàng không đánh lại Ngục Chủ hay sẽ gặp nguy hiểm.

Cho nên, tâm trạng hắn có hơi... rối như tơ vò.

Còn con Hoang Dã Mê Tung Thố kia thì sốt ruột không chịu nổi!

Ngươi mau hữu dụng chút coi!

Kết giới ở đâu, nói lẹ lên!

May mà Cảnh Viêm sau một hồi xoắn xuýt cũng chịu nâng kết giới lên.

Hoang Dã Mê Tung Thố lập tức truyền suy nghĩ của Cảnh Viêm cho Phượng Khê.

Phượng Khê nghe thấy Cảnh Viêm đang bị giam trong tay Ngục Chủ, trong mắt lập tức ánh lên một tia hung hăng.

Nàng đập một chưởng lên bức tường ngay gần bên cạnh.

Đám phạm nhân xung quanh thầm nghĩ: Tổ tông này đập tường làm chi vậy trời?

Ai ngờ ngay khoảnh khắc tiếp theo, bức tường đó vỡ tan thành bột mịn.

Dù chỉ là d.a.o động linh lực trong tích tắc, Phượng Khê vẫn cảm nhận được.

Quả nhiên có kết giới!

Cùng lúc đó, Đào Ngột, Heo Vàng, Ma Tiêu và mấy con linh sủng cũng bắt đầu tấn công.

Phượng Khê hiểu rất rõ: phải đánh nhanh thắng nhanh. Nếu để dây dưa, Ngục Chủ rất có thể sẽ chuyển Cảnh Viêm đi nơi khác.

Thế là nàng chẳng buồn chào hỏi mấy phạm nhân đang ngơ ngác, vừa quay lại phía bức tường vừa gửi tin cho bọn Đào Ngột.

Đào Ngột bọn chúng cũng biết chuyện này không đơn giản, ai nấy đều dốc toàn lực. Ngay cả con Mật Hoan Khư Thú vốn lười chảy thây cũng biến thành con chồn khổng lồ, cào lấy cào để lên lớp kết giới.

Mộc Kiếm còn sốt ruột hơn!

Nó biết đây là thời cơ lập công rạng rỡ!

Chỉ tiếc là kiếm khí nó phóng ra yếu siêu yếu, chẳng ăn thua gì.

Tức đến mức chính nó cũng phải tự chửi mình:

“Đồ vô dụng! Gặp cơ hội tốt vậy mà cũng không biết nắm lấy! Đúng là ăn hại, ăn bao nhiêu đồ ngon rồi mà chẳng làm được trò trống gì...”

Không biết có phải do giận quá hóa sung hay không, mũi kiếm đột nhiên ánh lên một tia đỏ chói, bổ đôi kết giới ra làm hai!

Mộc Kiếm: “???!”

Chẳng lẽ ta thật sự là... cần bị mắng một trận mới tỉnh ra hả?!

Phượng Khê lúc này không rảnh mà để tâm Mộc Kiếm đột nhiên phát huy vượt sức, nàng vừa liếc mắt đã thấy Cảnh Viêm đang bị giam trong lồng.

Cảnh Viêm cũng nhìn thấy nàng.

Tiểu sư muội!

Là tiểu sư muội!

Nàng thật sự đến tìm hắn!

Thật ra Cảnh Viêm đã nghĩ đến chuyện chế/t rồi.

Hắn không muốn để Ngục Chủ dùng thân xác hắn mà tiếp cận Phượng Khê, bởi vì nếu thế, nàng có thể sẽ sơ suất rồi bị thương.

Nhưng nếu hắn ch/ết, thì còn Huyết Phệ Hoàn, Tiểu Hắc Cầu, và cả Lôi Kiếp trên người hắn phải làm sao?

Tiểu sư muội giao bọn chúng cho hắn, hắn nhất định phải bảo vệ họ.

Không ngờ tiểu sư muội lại thần kỳ xuất hiện trước mặt hắn, giống hệt như những lần trước đây, mỗi khi hắn rơi vào tuyệt cảnh, nàng luôn là người xuất hiện đúng lúc.

Nước mắt dâng lên trong khóe mắt, gương mặt trắng bệch của hắn cuối cùng cũng ửng lên chút má/u.

Hắn mở miệng, định gọi “tiểu sư muội”, nhưng còn chưa kịp thốt nên lời thì đã nghe thấy Phượng Khê cười khằng khặc kỳ dị:

“Tiền Ngục Chủ nè, không ngờ ngươi lại có sở thích... đồng tính nha? Cũng được, có điều chọn người thì chọn cho chuẩn, chọn đẹp trai vậy là đúng, chỉ có điều... hơi bị ẻo lả đó!”

Cảnh Viêm: “…”

Tiểu sư muội, dù biết ý tốt của muội là muốn giúp ta thoát hiểm, nhưng cầu xin muội... nói đàng hoàng một chút được không?!

Quân Văn suýt thì cười đến cong cả lưng!

Tiểu sư muội dùng cái chữ “ẻo lả” này đúng là chuẩn không cần chỉnh!

Rất đúng với phong cách lão Tứ!

Suốt ngày nghĩ ngợi, sầu đời, đa cảm, chẳng khác nào một cô nương!

Đám phạm nhân dù nghe không hiểu mấy câu đó có gì buồn cười, nhưng thấy cả tiền Ngục Chủ và Ngục Chủ hiện tại đều cười như sắp ngất, cũng vội vàng cười hùa theo.

Ngay cả hai Giám sát sứ cũng phải bật cười... dù cười xong còn khó coi hơn cả lúc khóc.

Lôi Kiếp trên đầu Cảnh Viêm: “…”

Người ta đoàn tụ người thân thì cảm động rơi nước mắt, còn chủ nhà ta thì…

Đúng là Phượng cẩu, lúc nào cũng thích đi ngược dòng đời.

Không hổ là linh sủng ta nuôi!

Chưa bao giờ giống ai!

Loading...