692. Ta gi/ết luôn tiểu kiều nương của ngươi!
Ngục Chủ mặt mày âm trầm bước ra.
"Ta thật không ngờ, ngươi vậy mà lần ra được tận đây. Phải nói, trước đó ta còn xem thường ngươi quá."
Hắn hừ lạnh:
"Nói đi, ngươi muốn gì?
Chỉ cần là điều ta làm được, ta đều có thể đáp ứng."
Phượng Khê nhìn hắn, khẽ cười nhạt, thốt ra ba chữ:
"Mạng của ngươi."
Ngục Chủ lập tức nổi cơn thịnh nộ:
"Con nhãi không biết sống ch/ết! Ngươi thật tưởng ta sợ ngươi chắc?! Ta chẳng qua là thấy phí thời gian với ngươi thì quá uổng mà thôi!
Ngươi đã tự tìm đường ch/ết, vậy thì ta tiễn ngươi một đoạn!"
Ngục Chủ vừa nói dứt lời đã định ra tay, nhưng Phượng Khê vội giơ tay ngăn lại:
"Khoan đã! Trước khi động thủ, ta có chuyện muốn hỏi."
Ngục Chủ nhíu mày:
"Hỏi gì?"
Phượng Khê nghiêng đầu, cười tủm tỉm:
"Hồi nãy trong động, thân thể của ngươi bị hủy rồi, vậy cái thân xác này hiện tại... chẳng phải là mai rùa sao?"
Ngục Chủ còn tưởng nàng sắp nói điều gì hệ trọng, kết quả lại là câu đó?
Ông già kia tức đến mức suýt nữa thì thổ huyết tại chỗ!
Kiếm khí sắc bén lập tức c.h.é.m tới!
Phượng Khê đương nhiên không dại gì đứng yên chờ bị bổ đầu, nàng nhanh nhẹn né sang bên, còn tiện thể chạy vòng quanh cái lồng đang nhốt Cảnh Viêm:
"Rùa già! Ngươi chắc chắn là không nỡ làm tổn thương tiểu Nam sủng của mình nhỉ?
Haizz, ta cứ quanh hắn mà chạy, chọc tức ch/ết ngươi luôn!"
Ngục Chủ giận đến xanh mặt. Hắn quả thực không dám làm Cảnh Viêm bị thương, bởi lẽ thân xác này là hắn hao hết tâm huyết mới giành được. Nếu lỡ tay gi/ết rồi, công toi như nước đổ biển Đông.
Thành ra, vì sợ vỡ bình nên chẳng dám dốc hết sức, đến một phần mười công lực cũng không dám dùng.
Ngay cả Lôi Kiếp đứng bên cũng trợn tròn mắt!
Rõ ràng người nên sợ làm vỡ bình là Phượng cẩu mới đúng chứ?
Cớ sao giờ lại là ông già kia bị nàng dắt mũi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-692.html.]
Quả nhiên là Phượng cẩu! Chưa bao giờ đi đường chính đạo!
Cảnh Viêm im lặng nhắm mắt, không dám nói năng gì, bởi vì hắn biết diễn xuất của mình chẳng giỏi giang gì cho cam, lỡ mà phá hỏng kế hoạch của tiểu sư muội thì nguy.
Phượng Khê chạy vòng quanh chiếc lồng hơn chục vòng, ngoài né tránh công kích của Ngục Chủ, còn tranh thủ nghiên cứu cách mở lồng.
Tiếc thay, cái lồng này hiển nhiên là pháp khí cấp cao, bên ngoài còn có lớp bảo hộ, đừng nói là mở, đến châm cũng chẳng đ.â.m lọt.
editor: bemeobosua
Bất ngờ, Phượng Khê hỏi:
"Ê, cái lồng này mở kiểu gì vậy?"
Ngục Chủ hừ lạnh, nghĩ bụng:
"Ngươi bị ngốc à?
Ta mà nói cho ngươi biết chắc? Hừ!"
(Đây là Khóa Trời Hóa Chú Lồng, trừ khi có chìa khoá, hoặc thần thức của ta, mới mở được.
Còn chìa khoá? Ha! Đã bị ta giấu kỹ trong Ngục Chủ lệnh rồi...)
Hắn vừa nghĩ tới đây thì bỗng cau mày, cảm giác như có ai đó đang... nghe lén suy nghĩ mình.
Tuy nhiên cảm giác ấy thoáng qua rồi mất.
Bởi lẽ ở nơi này, không ai có năng lực thăm dò thần trí hắn cả.
Chỉ tiếc là... hắn không hề biết, con Hoang Dã Mê Tung Thố bên ngoài đã truyền toàn bộ suy nghĩ ấy vào tai Phượng Khê.
Nếu không phải chủ thể của Ngục Chủ bị Phượng Khê đánh tan từ trước, thì đến con thỏ ấy cũng chẳng thể dò thấu thần trí hắn đâu.
Phượng Khê mừng rỡ trong lòng:
Chìa khoá giấu trong Ngục Chủ lệnh à?
Nhưng giờ chưa tiện moi ra nghiên cứu, nàng liền nháy mắt gọi Tiểu Chim Béo.
Tiểu Chim Béo dùng vuốt sắc lật tung Ngục Chủ lệnh, cuối cùng trong lớp vỏ kép đã tìm ra được một chiếc chìa khoá màu đen.
Phượng Khê lập tức dụ Ngục Chủ ra xa, đồng thời ném chìa khoá cho Quân Văn.
Phản ứng của Quân Văn cực nhanh, tay mở lồng, kéo Cảnh Viêm ra ngoài an toàn.
Sau đó, hắn đặt kiếm lên cổ Cảnh Viêm, gầm lên:
"Lão thất phu! Nếu còn không ngừng tay, ta giế/t luôn tiểu kiều nương của ngươi!"
Cảnh Viêm: “…”
Lão ngũ!
Ngươi cứ chờ đấy cho ta!”