Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 693
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:50:24
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
693. Phượng cẩu trong lòng quả nhiên có ta
Cảnh Viêm giờ phút này chẳng còn gì phải sợ lộ tẩy nữa.
Mặt xanh mét, mắt đỏ hoe, nếu tóc không dài quá thì chắc đã nổi cơn tam bành mà xùi cả bọt mép!
Tiểu sư muội nói gì hắn cũng có thể nhịn.
Nhưng riêng lão Ngũ thì không được!
Dù biết Quân Văn ra tay là có ý tốt, Cảnh Viêm vẫn âm thầm ghi sổ một món nợ.
Ngục Chủ thấy bọn người này tâm tư đúng là chằng chịt, quanh co khó đoán, vừa thấy Quân Văn đang khống chế Cảnh Viêm thì cũng dừng tay, không đánh nữa.
Hắn nhìn chằm chằm vào Quân Văn, sau đó ánh mắt rơi lên người Phượng Khê, hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói:
"Toàn bộ người trong Ám Minh Chi Ngục đều bị hạ một loại ấn ký đặc biệt lên thần thức. Một khi rời khỏi nơi này, thức hải lập tức nổ tung.
Chỉ cần ngươi thả ta và người của ta đi, ta sẽ nói cách giải trừ loại ấn ký này cho ngươi."
Phạm nhân nghe xong thì lập tức xôn xao.
Vốn tưởng có Xá Miễn Đan là có thể trốn thoát khỏi Ám Minh Chi Ngục, không ngờ vẫn còn chiêu phía sau.
Cái người đứng sau Ám Minh Chi Ngục này đúng là độc ác không để đường sống!
Phượng Khê giơ tay lên, đám phạm nhân tức khắc im bặt.
Cảnh tượng này khiến Ngục Chủ càng thêm tức tối.
Ngươi là đồ giả mạo mà còn được nể trọng hơn cả bản chính quy như ta, nói đạo lý kiểu gì vậy trời?!
Phượng Khê trầm ngâm một lúc rồi đáp:
"Ta có thể đồng ý, nhưng xét thấy biểu hiện trước đó của ngươi, lời nói ra không đáng tin lắm.
Thế này đi, ngươi cứ nói cách giải trừ trước, ta thả người sau."
Ngục Chủ: "..."
Ngươi tưởng ta ngu chắc?!
"Ngươi thả người trước!"
"Ngươi nói trước đi."
...
Cứ thế giằng co.
Phượng Khê lạnh lùng bật cười:
"Ai biết ngươi nói thật hay bịa? Lỡ ngươi căn bản cũng không biết cách giải trừ thì sao?"
Ngục Chủ hừ lạnh:
"Tin hay không tùy ngươi! Cùng lắm thì ta bỏ cuộc!"
【Ta thực sự không biết cách giải trừ cái loại ấn ký này. Nếu biết thì ta đâu cần phải tốn công luyện Phệ Hồn Châu, phải bỏ cả nhục thân, nuốt thần thức của kẻ khác để ‘lột xác’ mới mong thoát được.】
Mê Tung Thố truyền thẳng tiếng lòng hắn cho Phượng Khê.
Phượng Khê vốn đã hoài nghi, giờ thì càng chắc chắn.
"Này rùa già, ngươi thôi diễn tuồng đi. Nếu thật sự biết cách giải trừ ấn ký, sao ngươi phải bỏ luôn nhục thân?
Trước ngươi cố ý ngã xuống đất, ngoài mặt thì vì Thời Toa Thạch, kỳ thực là tương kế tựu kế!
Nhục thân bị hủy dưới lòng đất, Thiên Khuyết Minh tưởng ngươi đã ch/ết, ngươi chỉ cần ve sầu thoát xác là hoàn toàn tự do rồi.
Có phải ta nói đúng không?"
Ngục Chủ gần như buột miệng:
"Làm sao ngươi biết được mấy chuyện đó?"
Vừa nói xong thì nhận ra mình lỡ lời.
Sắc mặt hắn tối sầm lại, tàn độc:
"Xem ra ta đánh giá thấp ngươi rồi. Giờ ta hỏi lần cuối, ngươi thả người hay không?
Đừng tưởng ở trong động ngươi chiếm được chút tiện nghi là nghĩ mình đánh thắng được ta.
Trước đó ta chẳng qua là nhường ngươi thôi. Mấy đứa ô hợp các ngươi, không ai là đối thủ của ta cả."
Phượng Khê bất ngờ bật cười.
Không chỉ Ngục Chủ mà ngay cả đám phạm nhân cũng rợn cả người.
"Này rùa già, ngươi tính tới tính lui mà bỏ sót một điểm.
Khi còn nhục thân, đúng là chúng ta không phải đối thủ của ngươi.
Nhưng giờ ngươi đã mất thân xác. Bất kể ngươi trú trong con rối hay vật gì đi nữa, ngươi gặp đúng khắc tinh rồi đấy."
Ngục Chủ còn chưa kịp hiểu thì Heo Vàng đã nhào tới như tên bắn.
Nếu có nhục thân, chắc nước miếng nó đã nhỏ thành suối!
Nó mê nhất nguyên thần thơm phức!
Nguyên thần không có nhục thân, trong mắt nó chẳng khác gì mấy miếng thịt ngon bày sẵn trên bàn, lúc nào thèm là lúc đó ăn.
Nhất là Ngục Chủ, nguyên thần vừa mới tách ra, chưa kịp dung hợp với vật chủ mới.
Nếu không phải Phượng Khê còn bận cứu Cảnh Viêm, đã cho Heo Vàng ra tay từ lâu rồi.
Heo Vàng lao đến gần Ngục Chủ, liên tục "hút trượt – hút trượt" mấy lần!
Nguyên thần đang trú trong con rối của Ngục Chủ bị hút ra khỏi nơi cư trú, chẳng thể kháng cự.
Ngục Chủ vùng vẫy tuyệt vọng:
"Ta cho ngươi kho báu! Ta cho ngươi bí tịch! Ta cho ngươi..."
Tiếc rằng Phượng Khê chẳng buồn để ý.
A!
Dù ngươi có tặng cả thiên hạ, ta cũng chẳng ham!
Ngục Chủ nghĩ mãi không ra, rõ ràng kế hoạch tính toán kỹ lưỡng như thế.
Sao lại thua?
Vì để chuẩn bị cho lần ve sầu thoát xác này, hắn bố trí suốt mấy ngàn năm. Không tiếc công đem vô số bảo vật bỏ vào bí cảnh, chỉ để dụ ký chủ của Phệ Hồn Châu xuất hiện.
Bốn viên Phệ Hồn Châu đã về tay, chỉ còn mảnh cuối cùng.
Chỉ cần thêm vài canh giờ nữa, là có thể hoàn tất việc bóc tách nguyên thần của ký chủ. Hắn sẽ thế chỗ mà trùng sinh.
Thế mà lại bị phá hỏng bởi kẻ quái dị này.
Hắn không cam tâm!
Không cam tâm!
Có điều... cái túi da kia chắc cũng không sống nổi, coi như cùng hắn chôn chung.
Ngay lúc đó, hắn nghe thấy cái người quái dị kia nhẹ giọng nói:
"Tứ sư huynh, huynh vất vả rồi."
Tứ sư huynh?
Cái gì mà Tứ sư huynh?
Chẳng lẽ nàng quen với cái túi da kia?
Không thể nào...
Khi thần hồn Ngục Chủ tan rã, một lượng lớn năng lượng tràn vào người Cảnh Viêm và thức hải của hắn, khiến hắn lập tức hôn mê.
Phượng Khê hoảng hốt, nhưng kiểm tra thấy mạch đập vẫn ổn định thì mới thở phào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-693.html.]
Vừa thở xong, trâm tường vân trên đầu Cảnh Viêm cũng bay đến trước mặt nàng.
Lôi Kiếp định nhào tới khóc lóc, nhưng giờ nó chỉ là một cây trâm, động tác như ôm người gào khóc thì bó tay toàn tập.
Năng lượng Lôi Điện bị tiêu hao quá nhiều, đến mức không thể rời khỏi cây trâm nữa.
Phượng Khê nhìn thấy vài vết nứt trên trâm tường vân thì cũng đoán được Lôi Kiếp đã khổ không ít, nhẹ nhàng vuốt ve vài lần rồi nói:
"Để ta gọi con lươn nhỏ đến sạc điện cho ngươi nhé!"
Nói dứt câu, nàng thả Ngư Lạc Cuồng Bạo ra.
Tất nhiên, trước đó nó đã phải thu nhỏ thân hình lại, bằng không cái nơi chật hẹp này sao mà chứa nổi!
Ngư Lạc Cuồng Bạo muốn khóc đến nơi.
Hết thời rồi!
Cái tên Lôi Kiếp ch/ết tiệt kia lại quay về!
Bao nhiêu điện ta cực khổ tu luyện tích góp, giờ lại phải dâng hết cho nó?!
Chẳng phải là ta tốn công vô ích rồi sao?!
Nhưng mặc kệ nó có bằng lòng hay không, chỉ cần Phượng Khê cất lời, nó chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, bắt đầu nạp điện cho Lôi Kiếp.
Lôi Kiếp trong lòng đắc ý không thôi.
Phượng cẩu quả nhiên vẫn còn nhớ tới ta!
Nói gì thì nói, nàng là linh sủng của ta, trung thành với ta là lẽ đương nhiên!
Ngư Lạc Cuồng Bạo còng lưng thu góp chút điện cuối cùng, vậy mà chưa tới nửa khắc đã bị Lôi Kiếp hút sạch không chừa mẩu nào.
Ngư Lạc Cuồng Bạo cảm thấy nếu tình hình tiếp diễn, nó sắp biến thành… con lươn rồi!
Lôi Kiếp thì trái lại, đầy sinh khí!
Ít ra thì giờ nó đã có thể nhảy nhót ra khỏi cây trâm Tường Vân.
Nó quấn lấy cổ tay Phượng Khê, cái kiểu bám dính kia… thôi khỏi bàn!
Tự nhận mình là linh sủng số một của Phượng Khê, Mộc Kiếm ở bên cạnh tức nghẹn: # $#@@%@%@%#
Đồ hái đào! Mặt dày không biết xấu hổ!
Nó tức quá, nhảy dựng lên nói với Phượng Khê:
"Chủ nhân! Mau hỏi cái tên Lôi Kiếp đó! Gia gia của ngài với Tiểu Hắc Cầu đâu rồi?!"
Lôi Kiếp dù không biết nói chuyện, nhưng Phượng Khê vẫn có thể đoán được đại khái qua cử chỉ của nó.
editor: bemeobosua
Xem ra Huyết Phệ Hoàn và Tiểu Hắc Cầu đều đã rơi vào trạng thái ngủ sâu.
Mộc Kiếm liền có lời muốn nói!
"Chủ nhân, chắc chắn là gia gia ngài với Tiểu Hắc Cầu vì bảo vệ Tứ sư huynh nên mới kiệt sức mà ngủ mê như vậy.
Còn cái tên Lôi Kiếp kia, rõ ràng vẫn tung tăng sống khỏe, chứng tỏ một điều, nó lười chảy thây! Nó gian trá! Nó dùng chiêu trò!
Ta đã nhìn ra từ lâu rồi, tên tiểu độc tử này chẳng cùng phe với chúng ta đâu! Nếu không phải bản thể của nó bị người khác chiếm đoạt, thì làm sao nó ký được khế ước với ngài?!
Nó hai lòng đó!"
Lôi Kiếp: "..."
Vài ngày không gặp, cái tên Mộc Kiếm này biến thành Mộc Tiện* từ khi nào thế?!
(*Tiện = tiểu nhân, bỉ ổi, ti tiện)
Trước đây ta còn tưởng cái phân lừa đen kia chẳng ra gì, giờ nghĩ lại thì hóa ra ngươi mới là cái đồ giấu đầu hở đuôi, đạo đức để đâu không biết!
Lôi Kiếp tức lắm, nhưng thiệt thòi là nó không biết nói chuyện, cũng chẳng truyền thần thức được, càng đừng nói đến viết chữ.
Ngoài việc nhảy nhót điên cuồng ra, nó chẳng có cách nào phản bác. =)))
Mộc Kiếm thì đắc ý vô cùng!
Tức ch/ết ngươi! Cho ngươi tức ch/ết luôn!
May mà đúng lúc đó, bên Cảnh Viêm cũng có động tĩnh.
Quầng sáng bao phủ quanh thân, tu vi hắn không ngừng tăng vọt, thậm chí vượt qua cả bình cảnh Kết Anh, một mạch tiến thẳng tới Nguyên Anh tầng tám!
Quân Văn nhìn mà trợn tròn mắt.
Ta còn chưa lên nổi Nguyên Anh, Cảnh lão tứ đã lên thẳng tầng tám rồi?!
Cái đà này, chẳng mấy chốc hắn lên Hóa Thần cũng không chừng!
Ta cực khổ tu luyện, vẫn chỉ là một Kim Đan nho nhỏ.
Hắn nằm ngửa nghỉ ngơi, một giấc tỉnh dậy Nguyên Anh tầng tám!
Đi đâu nói lý bây giờ hả trời?!
Chẳng lẽ vì hắn tìm được cha ruột, còn ta thì không?!
Cha ơi, người ở đâu?
Nhi tử nhớ người lắm đó!
Cảnh Viêm ngồi xuống điều tức một hồi, lúc này mới mở mắt.
Dù nguyên thần bị tổn hao chưa hoàn toàn hồi phục, sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt, nhưng so với trước thì tốt hơn hẳn.
Hắn nhìn Phượng Khê, gọi khẽ: "Tiểu sư muội..."
Rõ ràng có hàng ngàn điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thốt được ba chữ ấy.
Phượng Khê bật cười: "Tứ sư huynh, mấy lời khách sáo muội với huynh khỏi cần, chỉ cần huynh không trách muội lúc nãy ăn nói vô lễ là được."
Cảnh Viêm cười nhẹ: "Tiểu sư muội, lời này muội nói vậy là khách sáo. Dù muội chỉ thẳng vào mũi ta mà mắng, ta cũng vui vẻ nhận hết."
Phượng Khê sững người.
Bởi vì Cảnh Viêm lúc này… cười thật đẹp.
Tầng u ám vốn bủa quanh đã tan biến, thay vào đó là ánh nắng ấm áp, khiến người ta không kìm được muốn chìm vào đó.
Đáng tiếc, có kẻ phá không khí.
Quân Văn hấp tấp chạy lại gần: "Cảnh lão tứ, ngươi cũng không trách ta chứ?"
Nắng vừa chiếu liền bị gió đông thổi tắt.
"...Ờ."
Quân Văn rùng mình, không phải hắn nhát gan, mà là do tu vi Cảnh Viêm bây giờ cao hơn hắn quá nhiều, đánh không lại, thật sự đánh không lại.
Hắn vội vàng cầu cứu nhìn sang Phượng Khê.
Tiểu sư muội! Cứu mạng!
Phượng Khê phì cười: "Ngũ sư huynh à, Tứ sư huynh đang trêu huynh thôi! Tứ sư huynh, gia gia ta với Tiểu Hắc Cầu đâu rồi?"
Cảnh Viêm thoáng buồn, lấy Huyết Ma Lệnh nơi Tiểu Hắc Cầu và Huyết Phệ Hoàn đang ẩn thân đưa cho Phượng Khê.
"Bọn họ vì bảo vệ ta mà lâm vào ngủ sâu, ta..."
Phượng Khê xua tay.
Nàng hiểu hắn muốn nói gì, nhưng không cần.
Trong lòng nàng thấy chua xót vô cùng, dù là Huyết Phệ Hoàn hay Tiểu Hắc Cầu, đối với nàng đều vô cùng quan trọng.
Giờ đây vì bảo vệ nàng mà phải rơi vào trạng thái ngủ mê, sao nàng không đau lòng cho được?
Nhưng hiện tại điều cấp thiết hơn là rời khỏi Ám Minh Chi Ngục, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Chỉ là trước khi đi, còn một việc cực kỳ quan trọng phải làm, đó là...
Quét sạch kho nhà tù một lượt!
Tuy nàng không phải người ham tiền, nhưng đã đến tận nơi này rồi, sao có thể tay không mà về được chứ?