Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 694

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:54:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

694. Cầu phú quý trong hiểm nguy

Lúc này, Phượng Khê dẫn người tới một tầng trong ngục giam.

Bởi vì Ám Minh Chi Ngục được chia tầng bằng các hàng rào cách biệt, nên ở tầng này, phạm nhân lẫn ngục tốt đều chưa hề hay biết chuyện gì đang xảy ra bên trên.

Thấy Quân Văn khoác trên người phục sức của Ngục Chủ, hai tên ngục tốt lập tức nhào tới hành lễ:

“Bái kiến Ngục Chủ!”

Quân Văn cũng chẳng buồn lên tiếng, thẳng thừng giao họ lại cho Nguyên Trọng xử lý.

Nguyên Trọng vốn đã dẫn theo một hàng dài ngục tốt từ các tầng khác, giờ lại được bổ sung thêm hai tên này.

Trước hết, hắn cho bọn họ uống thuốc độc để dễ bề khống chế, sau đó tiến hành “giáo dục tư tưởng”.

Tóm lại, những gì hắn từng trải qua, nhất định phải cho người khác cũng nếm mùi đôi chút.

Phượng Khê đưa mắt lướt qua phạm nhân trong tầng ngục này, cuối cùng dừng lại nơi Sơn Dương Hồ, cười khẽ:

“Lại gặp rồi.”

Vốn định giữ Sơn Dương Hồ lại làm nội ứng, ai ngờ nàng lại trực tiếp càn quét vào tận địa ngục, khiến chiêu đó thành ra... không cần thiết nữa.

Haiz!

Cũng tại người ta quá xuất sắc, đến cả ám tuyến cũng chẳng có đất dụng võ.

Sơn Dương Hồ không phải kẻ ngốc. Nhìn Phượng Khê hiện giờ được vạn chúng kính ngưỡng, hắn lập tức hiểu rõ: kẻ điên xưa kia, nay đã khác hẳn rồi.

Hắn vội vàng hành lễ, lo Phượng Khê đào lại chuyện cũ.

Những phạm nhân khác trong tầng cũng chẳng ai dám chậm trễ, đều quỳ rạp xuống đất dập đầu như điên.

Phượng Khê lười đôi co, chỉ nói qua loa vài câu rồi chuyển sang chuyện chính.

Nàng nheo mắt quan sát.

Trong Hoạt Thiên Quật quả thật có không ít Thời Toa thạch, nàng có thể tranh thủ thời gian ngủ để tìm kiếm.

Chỉ tiếc… quá chậm!

Tốt nhất là nghĩ ra cách nào nhanh hơn một chút.

Suy đi tính lại, ánh mắt nàng bỗng sáng rực lên!

Vấn đề lớn nhất trong Hoạt Thiên Quật là áp lực từ lực lượng thời không. Nhưng nếu không bị ảnh hưởng bởi nó thì sao?

Ví dụ như… khư thú.

Ý tưởng vừa lóe lên, Đại Mỹ lập tức xung phong:

“Chủ nhân! Để ta đi thử!”

Nó đâu được như đám Mộc Kiếm, chỉ có chăm chỉ lập công mới có chỗ đứng vững vàng.

Dù sao thì...

Cầu phú quý trong hiểm nguy!

Liều mạng một phen thôi!

Để đảm bảo an toàn, Phượng Khê tách ra một phần thần thức khỏi Đại Mỹ, phòng khi có chuyện còn có đường lui.

Có điều, vì đã chia cắt quá nhiều lần, tu vi của Đại Mỹ rớt thảm, chỉ còn ở Trúc Cơ sơ kỳ.

Nhưng Đại Mỹ chẳng màng. Chỉ cần khiến chủ nhân vui, chút tu vi này chẳng là gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-694.html.]

Trước khi vào, nó chọn một con rối hình người, bởi vì quen bò bằng tám chân, nên…

Nó… bò vào Hoạt Thiên Quật.

Đào Ngột cười nhếch mép, nói với Heo Vàng:

“Dạng này mà cũng đòi cạnh tranh da thú của Cùng Kỳ với Hỗn Độn? Không biết tự lượng sức mình!”

Heo Vàng còn chưa kịp đáp, Phượng Khê đã hừ lạnh:

“Ngậm miệng! Không ai nói ngươi là câm đâu!”

Đào Ngột: “…”

Hóa ra trong mắt nàng, ta còn thua cả con nhện?

Lúc trước gọi ta một tiếng “Thần Thú đại nhân”, giờ lại…

Haiz!

Con người mà… một khi đã có được, liền không biết trân trọng.

Lúc này, Đại Mỹ đã bò vào sâu trong Hoạt Thiên Quật, thấy dưới đất rải rác Thời Toa thạch, liền vội vàng quét sạch cho vào không gian trữ vật của con rối.

Nó nhặt đá thật sao? Không, nó đang nhặt… niềm tin của chủ nhân!

Chớp mắt nửa canh giờ trôi qua, Đại Mỹ không hề bị lực lượng thời không đè ép chút nào.

Phượng Khê thở phào nhẹ nhõm, lập tức ném toàn bộ con rối khư thú khác vào Hoạt Thiên Quật, cho chúng cùng đi tìm Thời Toa thạch.

Để tăng tốc, nàng bắt đầu tập hợp đám phạm nhân luyện chế con rối ở ngoài.

Yêu cầu rất đơn giản: có tay có chân là được. Chỉ cần có thể bò vào trong tìm đá là ổn.

Có kẻ linh hoạt hơn thì trực tiếp luyện luôn con rối tám tay.

Còn con rối điều khiển chính, chỉ Phượng Khê mới làm được. Người khác luyện chậm mà chất lượng lại tệ.

Con rối được sản xuất hàng loạt, Phượng Khê chọn lựa khư thú thích hợp từ Càn Khôn Phiên, gắn thần thức vào rồi cho chúng vào đào đá.

Đào Ngột nghĩ bụng: Con nhóc ch/ết tiệt này, đúng là chẳng có lòng tốt bao giờ. Cứ tưởng nó cứu đám khư thú, ai ngờ lại là để dùng làm công cụ!

Nguyên Trọng đứng một bên nhìn, âm thầm tiếc rẻ: Biết sớm khư thú làm được việc này thì cần gì mấy phạm nhân tầng một nữa?

Nhưng điều hắn quan tâm hơn là: sau khi Phượng Khê vét sạch Toa Phong, nàng định làm gì tiếp theo?

Ngục Chủ trước từng nói rõ, trong thức hải của phạm nhân có khắc ấn ký thần thức, hễ rời khỏi nơi này, thức hải sẽ nổ tung, chỉ còn đường ch/ết.

Lẽ nào… nàng định “gi/ết lừa sau khi qua sông”?

Đám phạm nhân khác cũng nơm nớp lo sợ.

Dù đại ca đối xử không tệ, nhưng nhìn cách nàng hành sự, hình như chẳng giống phạm nhân cho lắm?

Cái gọi là đạo bất đồng, bất tương vi mưu, liệu nàng có buông tha bọn họ?

Chớp mắt mấy ngày trôi qua, trong nhẫn trữ vật của Phượng Khê, Thời Toa thạch chất đống như núi, đến mức nàng chẳng nhớ nổi đã thu bao nhiêu.

Dù bận rộn như vậy, nàng vẫn không buông lỏng đề phòng: cho người tuần tra ở các tầng, đề phòng Thiên Khuyết Minh cử người đến.

Có điều, chẳng rõ do xích thời không bị hao tổn hay sao, mãi vẫn chưa thấy người của Thiên Khuyết Minh tới.

Nhớ đến hai tên phạm nhân xui xẻo bị nàng và Quân Văn tráo thân phận, Phượng Khê bảo Nguyên Trọng đưa họ lên từ tầng thấp nhất.

Hai người này trông vẫn còn ngây dại, nhưng không nghiêm trọng lắm, chắc chỉ cần uống ít Xá Miễn đan là hồi phục.

Mắt thấy Thời Toa thạch trong Hoạt Thiên Quật ngày càng ít, Phượng Khê cảm thấy…

Đã đến lúc rời đi rồi.

Loading...