Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 695

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:54:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

695. Bọn họ không hề sợ hãi.

Phượng Khê nói với đám phạm nhân:

“Thần trí của các ngươi đã bị hạ cấm chế, ta không thể đưa các ngươi rời khỏi nơi này được.

Nếu muốn sống, chỉ còn một cách: ta sẽ tách ra một phần thần thức của các ngươi, rồi tạm thời giữ lại trong Càn Khôn Phiên.

Đợi đến khi thời cơ chín muồi, ta sẽ tìm cho các ngươi thân xác thích hợp, để các ngươi có thể sống lại dưới một hình thức khác.

Nếu các ngươi không đồng ý cũng không sao, ta sẽ để lại đầy đủ Xá Miễn Đan cho các ngươi, muốn ở lại Ám Minh Chi Ngục thì cứ việc.”

Đám phạm nhân đương nhiên là không muốn ở lại.

Dù có bao nhiêu Xá Miễn Đan đi nữa thì cũng chỉ cầm cự được một thời gian ngắn. Với lại, sớm muộn gì bên trên cũng sẽ phái người xuống, đến lúc đó chắc chắn chẳng ai còn mạng.

Huống chi, các Ngục Chủ trước đây cũng đều làm như vậy, e rằng ngoài cách này, không còn lựa chọn nào tốt hơn.

Vì vậy, tất cả đều đồng ý để Phượng Khê giúp tách thần thức.

Khó khăn lớn nhất khi tách thần thức là phải tránh được ấn ký thần thức trong thức hải của họ, chỉ cần vô ý chạm vào, hậu quả sẽ khôn lường.

Nhưng Phượng Khê từng có kinh nghiệm cắt thần thức của khư thú, nên tốc độ rất nhanh, chỉ mất hai ngày là xong hết.

Nàng nhìn đám phạm nhân, thở dài nói:

“Hiện tại các ngươi… không còn là một chỉnh thể nữa.”

Đám phạm nhân: “…”

Dù biết nàng nói đúng, nhưng sao nghe lại thấy chua xót thế không biết!

Phượng Khê không dây dưa thêm vào chủ đề đó, bắt đầu tập trung suy nghĩ cách rời khỏi Ám Minh Chi Ngục.

Nàng và Quân Văn bị truyền tống vào tầng hầm, theo lời Cảnh Viêm thì lúc hắn vào là ở tầng thứ tám.

editor: bemeobosua

Nếu vậy, có thể đoán tầng một và tầng tám đều có cánh cổng nối với thế giới bên ngoài.

Tầng một, nàng và Quân Văn đã tìm qua nhưng không phát hiện được gì.

Xem ra chỉ còn cách bắt đầu từ tầng tám.

Đáng tiếc, Phượng Khê tìm suốt mấy ngày cũng không thấy manh mối nào hữu dụng.

Trong khi người khác đang cật lực lục soát, chỉ có Heo Vàng là ngày nào cũng nhăn nhở cười với đám phạm nhân, nụ cười chẳng có ý tốt lành gì.

Không có thân thể, nếu có thì chắc nó đã chảy nước dãi ba trượng rồi!

Heo Vàng l.i.ế.m môi, nói với Phượng Khê:

“Chủ nhân, phần còn lại của nguyên thần bọn chúng vẫn còn bị khống chế, sớm muộn gì cũng ch/ết.

Hay là… để ta tiễn bọn họ một đoạn đường?”

Phượng Khê: “... Nếu ngươi nói vậy, thì sớm muộn gì ngươi cũng phải chế/t, hay giờ ch/ết luôn cho xong?”

Heo Vàng: “…”

Nó cảm thấy vị chủ nhân vô lương tâm này quả là bảo thủ cổ hủ đến cực điểm!

Nếu nó nuốt hết số nguyên thần này, chắc chắn sẽ tăng mạnh tu vi, chẳng phải hơn là để uổng phí sao?!

Mộc Kiếm nghe thấy nó lầm bầm, liền hừ lạnh:

“Dù bọn họ sớm muộn gì cũng ch/ết, cũng không thể ch/ết trong tay chủ nhân chúng ta.

Đây gọi là: việc gì nên làm thì làm, việc không nên thì đừng động vào, ngươi thì biết cái gì!

Không lo mà đọc sách, bổ sung cái đầu heo của ngươi đi!”

Heo Vàng tức muốn ch/ết, quay qua định cắn Mộc Kiếm một phát.

Mộc Kiếm chẳng hề hấn gì, ngược lại đá bay nó một cú...

Phượng Khê mặc kệ hai linh sủng gây gổ, tiếp tục tìm kiếm lối ra.

Đúng lúc nàng đang rơi vào bế tắc, trong thức hải vang lên một giọng nói yếu ớt:

“Cái lồng kia… chính là mấu chốt để ra vào.”

Phượng Khê mừng rỡ:

“Gia gia! Người tỉnh rồi ư?”

Trước đó, khi nàng luyện chế trận bàn con rối, có dùng một trận bàn có khả năng bổ dưỡng nguyên thần, xem ra là đã có tác dụng.

Đáng tiếc, Huyết Phệ Hoàn vừa nói được một câu thì lại rơi vào hôn mê.

Heo Vàng chớp mắt:

“Hắn bị tổn hao nguyên thần quá nặng, muốn phục hồi nhanh nhất chỉ có cách… thôn phệ nguyên thần kẻ khác, hay là…”

Phượng Khê lập tức cắt đứt liên hệ thần thức với nó.

Heo Vàng là hung thú, vốn không phân thiện ác, hành động theo bản năng và sở thích.

Như lời Mộc Kiếm nói, dù đám phạm nhân này cuối cùng cũng sẽ ch/ết, cũng tuyệt đối không thể ch/ết trong tay nàng. Càng không thể để Huyết Phệ Hoàn nuốt họ.

Dù vì đạo nghĩa hay vì bất kỳ lý do gì khác, đó là nguyên tắc làm người tối thiểu.

Phượng Khê lấy ra cái Khóa Trời Hóa Chú Lồng từng được dùng để giam giữ Cảnh Viêm, luyện hóa rồi cẩn thận nghiên cứu.

Đáng tiếc, chẳng phát hiện gì đáng giá.

Đúng lúc ấy, trong thức hải có một ngọc giản phát sáng.

Phượng Khê đưa thần thức thăm dò, bên trong là kiến thức luyện khí, còn liệt kê cả danh sách linh khí, ma khí hiếm thấy.

Trong đó có cả thông tin về chiếc lồng “Khóa Trời Hóa Chú”.

Thì ra, từ bên ngoài nhìn vào, chiếc lồng này chỉ là công cụ giam cầm, nhưng thực ra tác dụng nghịch thiên của nó là “cánh cửa thần kỳ”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-695.html.]

Nói cách khác, nếu đủ điều kiện, nó có thể mở cửa ở bất cứ đâu.

Chỉ có điều, điều kiện cực kỳ hà khắc.

Mỗi lần mở đều tiêu tốn lượng lớn thần thức và Thời Toa Thạch.

Phượng Khê suýt nữa bật cười.

Thời Toa Thạch? Không thành vấn đề, nàng bây giờ nghèo đến mức chỉ còn mỗi cái đó là dư!

Còn thần thức thì chẳng đáng lo, ra ngoài ăn vài viên Xá Miễn Đan là hồi phục ngay.

Phượng Khê vừa nghiên cứu kỹ cách sử dụng, thì Nguyên Trọng, người phụ trách tuần tra, hốt hoảng chạy đến báo:

“Ngục chủ, không xong rồi! Tầng một có người sống xuất hiện! Hơn nữa số lượng rất đông!

Ta nhìn phục trang của bọn họ giống hệt đám người trong địa quật, tám chín phần là người của Thiên Khuyết Minh phía trên!”

Phượng Khê nheo mắt:

“Hèn gì tầng một lại đặc biệt như vậy… Thì ra người của Thiên Khuyết Minh sẽ bị truyền tống đến đó.”

“Bọn họ giờ đến đâu rồi?”

“Chúng ta đã cho nổ cầu thang ở tầng một, nhưng e rằng không cản được lâu…”

Lúc Phượng Khê đang tính toán xem phải ứng phó thế nào, từ tầng bốn truyền tới tiếng nói sang sảng của một gã cao to:

“Ngục Chủ, ngươi mau dẫn người của mình rời đi! Chỗ này cứ giao cho bọn ta là được rồi!”

Phượng Khê còn chưa kịp mở miệng, gã cao to kia đã lên tiếng tiếp:

“Ngục Chủ, ta biết ngươi trọng nghĩa khí, nhưng chỉ khi ngươi ra ngoài thì bọn ta mới có chút hy vọng sống sót!

Huống hồ, tụi ta vốn cũng chẳng sống được bao lâu nữa, thay vì ngồi chờ ch/ết, chẳng bằng kéo theo vài mạng chôn cùng cho đỡ phí!

Chờ bọn chúng lên tới, tụi ta sẽ đồng loạt tự bạo đan điền, ch/ết chung một trận với chúng!”

Các phạm nhân khác cũng phụ họa:

“Đúng đấy! Ở cái chỗ q/uỷ quái này bị giày vò bao năm, cũng nên đòi lại chút lời lãi chứ!”

“Tưởng tụi ta là đất sét muốn nặn sao thì nặn à? Con thỏ gấp còn biết cắn người đấy! Tụi ta phải để bọn chúng trả m.á.u bằng m/áu!”

“Ngay cả lũ khư thú cũng biết tự bạo thú hạch, nếu tụi ta đến cả chút má/u nóng này cũng không có, vậy còn thua cả súc sinh!”

Có lẽ là những ngày tháng ở cạnh Phượng Khê đã khiến bọn họ thay đổi lúc nào chẳng hay, có lẽ là cảnh tượng khư thú tự bạo đã khiến lòng họ chấn động, hoặc có lẽ là khát vọng tự do sắp chạm tay tới, nên những phạm nhân từng bị ma tính ăn mòn lý trí, giờ đây rốt cuộc cũng khôi phục bản tính con người.

Phượng Khê hiểu rất rõ, đây là lựa chọn thích hợp nhất.

Nàng cũng hiểu, những người này sớm muộn gì cũng phải ch/ết, nếu đã vậy thì chi bằng chọn một cái chế/t oanh liệt còn hơn chờ đợi tàn úa trong bóng tối.

Thế nhưng... nàng vẫn không cầm được giọt nước mắt nơi khóe mắt.

Quân Văn thấy vậy, bèn lên tiếng.

Nếu trông cậy vào tên Cảnh lão tứ đầu đất kia thì còn không bằng trông vào một con heo!

Hắn khẽ lau nước mắt, nói:

“Tiểu sư muội, bọn họ nói rất đúng. Chỉ khi muội rời khỏi đây, thần thức của họ mới có cơ hội được nối lại, mới có hy vọng sống tiếp.

Đừng do dự nữa, thời gian quý báu lắm, nhanh, chúng ta đi thôi!”

Phượng Khê cúi người thi lễ với đám phạm nhân:

“Chư vị đại nghĩa! Ta nhất định không phụ lòng tin của chư vị, ngày sau nhất định còn có lúc gặp lại!”

Dứt lời, nàng dứt khoát dẫn theo Quân Văn và Cảnh Viêm tiến vào “Khóa Trời Hóa Chú Lồng”.

Phượng Khê dựa theo phương pháp ghi trong ngọc giản, bắt đầu khởi động trận pháp. Lập tức, thần thức nàng bị chấn động dữ dội, đầu óc quay cuồng…

editor: bemeobosua

Sau khi nàng rời đi, Nguyên Trọng nói:

“Chúng ta lên tầng một chờ bọn súc sinh kia. Nếu có thể liên thông tầng hầm và tầng một rồi đồng loạt phát nổ thì càng tốt!”

Mọi người gật gù cho là đúng, liền nối đuôi nhau kéo lên tầng một.

Nguyên Trọng âm thầm thở dài: Nữ ma đầu ơi nữ ma đầu, ta coi như đã dốc hết phần sức cuối cùng.

Hi vọng ngươi giữ lời, thật sự giúp tụi ta giành lại cuộc sống mới…

Vừa đến tầng một, bọn họ lập tức thấy đám người từ dưới đi lên.

Từng kẻ một khí thế hung hăng, mặt mày kiêu ngạo không coi ai ra gì.

“Mấy đứa ô hợp các ngươi, ai cho chặt đứt cầu thang? Chán sống rồi à?! Ngục Chủ các ngươi đâu?”

“Gan cũng to thật, biết tụi ta là ai không hả?”

“Mau kêu tên Phiền Quân Chấn chó ch/ết của các ngươi ra đây cho ta!”

Đám phạm nhân cười ha hả, giọng đầy hào sảng.

Khoảnh khắc ấy, gông xiềng vô hình trên người bọn họ như tan biến, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng cũng biến mất theo.

Bọn họ không còn sợ hãi nữa!

Dù đến giờ vẫn không rõ vì sao mình bị giam trong cái ngục Ám Minh quái qu/ỷ này, nhưng chuyện đó giờ chẳng còn quan trọng.

Ngục Chủ đã mang theo hy vọng của bọn họ rời đi, bọn họ sớm muộn cũng sẽ giành lại được cuộc đời mới!

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Ngay khoảnh khắc ý thức tan biến hoàn toàn, dường như họ thấy được ánh dương rực rỡ đã lâu không gặp, cùng hương hoa khiến lòng người say đắm…

Loading...