Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 697

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:54:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

697. Con điêu kia là do ông biến ra à?

Phượng Khê nhìn bốn gương mặt đầy tình cảm thừa thãi trước mắt, trong lòng chỉ thấy mù mờ.

Nàng có bốn gia gia hồi nào vậy?

Chẳng lẽ ngoài hai mươi bốn vị sư phụ theo tiết khí, nàng còn phải gom thêm hai mươi bốn gia gia theo mùa à?

Lại là cái câu cũ: người mà quá xuất chúng thì phiền não cũng đặc biệt nhiều.

Chỉ cần nhìn một cái thôi, ai cũng muốn kéo nàng làm cháu gái để chơi đùa cho đỡ chán!

Sau vài giây hoang mang, nàng cẩn thận mở lời:

“Bốn vị tiền bối, mấy người nói thế là sao ạ?”

Hoàng Phủ gia chủ tranh thủ lên tiếng trước:

“Tiểu Khê, ta cũng mới biết gần đây thôi. Đường đệ của ta năm xưa có vứt bỏ một đứa con gái, tuổi tác với dung mạo đều giống con như tạc.

Bảo sao tổ tông Hoàng Phủ gia lại chúc phúc cho con, lão nhân gia người ta sớm đã nhận ra con mang huyết mạch nhà chúng ta rồi!”

Ông ta vừa dứt lời, đã bị gia chủ Ngụy gia đẩy qua một bên:

“Khê nhi à, đừng tin hắn nói bậy! Con là huyết mạch Mạnh gia chúng ta cơ!

Con trai út của ta với vợ nó có một đứa con gái, khi đưa ra ngoài lịch luyện thì bị một con Kim Vũ Điêu tha đi.

Ban đầu còn tưởng đã ch/ết chắc, ai ngờ lại gặp con ở đây!

Con giống cha con hồi nhỏ như hai giọt nước! Khi ấy, gia gia chưa kịp đặt đại danh cho con, chỉ gọi con bằng cái nhũ danh 'Khê nhi' thôi…”

Gia chủ Mạnh gia bật cười lạnh:

“Kim Vũ Điêu tha đi á? Ngươi nghĩ mình đang viết thoại bản chắc? Con điêu đấy là do ngươi biến ra à?!”

Ngụy gia chủ: “…”

Giành người thì cứ giành người, nói cho ra hồn tí đi!

Không đợi ông ta phản bác, gia chủ Mạnh gia lập tức đổi mặt, cười hệt đóa hoa nở rộ:

“Niếp Niếp à, những gì bọn họ nói đều không đúng, ta mới là người biết rõ thân thế thật sự của con.

Con là con gái ruột của đứa con trai thứ hai nhà ta. Vừa sinh chưa được mấy ngày đã bị kẻ thù bắt đi!

Khi bắt được tên đó, hắn bảo đã g/iết con rồi, chúng ta tưởng con thật sự không còn nữa.

Ai ngờ hắn lại đưa con đến tận Bắc Vực, để con chịu đủ mọi gian khổ, thật quá độc ác!

Cũng may ông trời thương xót, để ông cháu mình gặp lại nơi đây!

Thực ra trước đó ta cũng nghi ngờ rồi, nhưng chuyện này đâu thể nói bừa. Ta cho người điều tra kỹ, đúng là con là cháu gái ruột của ta!

Niếp Niếp đáng thương của ta, con khổ quá rồi!”

Phượng Khê nghĩ bụng: ừm, đúng là gia chủ Mạnh gia có khác, bịa chuyện cũng có nghề!

Đang mải nghĩ ngợi, gia chủ Cảnh gia đã chen vào, đẩy lão Mạnh ra rồi nhìn Phượng Khê đầy âu yếm:

“Cháu gái ngoan, đừng để họ lừa! Ta mới là ông nội thật sự của con!

Con xem mặt mũi hai ta giống nhau đến cỡ nào!

Con từ nhỏ đã không tầm thường. Ngày con ra đời, hoàng hôn đỏ rực trời, ánh sáng chiếu khắp nhân gian, đến cả mộ tổ Cảnh gia ta cũng bốc khói xanh…”

Phượng Khê: “…”

Rồi bốn ông già tranh nhau nói, càng nói càng hăng, náo loạn cả lên, thậm chí còn kéo cả Trương trưởng lão tới phân xử.

Trương trưởng lão, người vốn đang muốn bóp ch/ết Phượng Khê: “…”

Chưa kịp mở miệng, bốn ông già đã lao vào đánh nhau, lỡ tay đ.ấ.m luôn cả Trương trưởng lão. =))))

Trương trưởng lão: “…”

Mấy người coi ta là thằng hề à?!

Rõ ràng là cố ý còn gì!

Trương trưởng lão tức đến phát run nhưng không tiện nổi giận, dù gì thì người ta cũng “lỡ tay”.

Phượng Khê xem xong một màn hỗn loạn, lúc này mới lên tiếng:

“Bốn vị tiền bối, vãn bối có chuyện muốn nói.”

Bốn vị gia chủ liền ngưng đánh, đồng loạt quay sang nghe nàng nói.

Phượng Khê cúi người thi lễ:

“Bốn vị tiền bối, vãn bối hiểu, các ngài vì muốn bảo vệ ta nên mới dựng nên những câu chuyện cảm động như vậy.

Ta cảm kích, ta biết ơn, ta khắc ghi trong lòng.

Huyết mạch đúng là quan trọng, nhưng nếu đã có tình cảm chân thành, thì có hay không cùng huyết thống cũng không còn là điều cốt yếu.

Như ba sư huynh muội bọn ta, dù chẳng có m/áu mủ gì, nhưng còn thân thiết hơn cả ruột thịt, sẵn sàng vì nhau mà liều mạng.

Cho nên, nếu bốn vị không chê, ta nguyện nhận các ngài làm gia gia, sau này sẽ hiếu thuận thật tốt.”

Phượng Khê rất biết điều!

Bốn người kia đã làm đến nước này, nàng mà từ chối thì quá thất lễ.

Chi bằng thuận nước đẩy thuyền, nhận hết cho xong.

Dù sao cũng chẳng thiệt thòi gì.

Phiền toái duy nhất là Huyết Phệ Hoàn và lão Sài có khi sẽ không vui, đến lúc đó dỗ dành tí là xong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-697.html.]

Bốn vị gia chủ thấy Phượng Khê thấu tình đạt lý như thế, ai nấy đều vui mừng rạng rỡ, miệng gọi “cháu gái ngoan” không ngớt, thân thiết không kể xiết.

Trương trưởng lão trong lòng cười lạnh: Xem ra tứ đại thế gia thật sự muốn trở mặt với Trường Sinh Tông!

Cũng được thôi, ta cứ chờ xem các người vì Phượng Khê mà chịu hy sinh đến đâu.

Ngoài hắn ra, còn một người khác suýt nữa cắn nát răng vì tức.

Hoàng Phủ Diệu, trong lòng chỉ còn sự ghen ghét ngập tràn.

Hắn cảm thấy bốn vị gia chủ đúng là già nên lú lẫn hết cả rồi!

Chỉ vì một nha đầu Bắc Vực mà đến cả mặt mũi cũng chẳng cần giữ nữa!

Trong nhà con trai cháu trai đầy ra đó, vậy mà cứ nhất quyết nhận Phượng Khê làm cháu gái, không phải lú lẫn thì là gì?!

Khó trách Hàn phong chủ từng bảo bốn đại thế gia chẳng nên trò trống gì, quả nhiên là mắt nhìn kém cỏi, làm việc buồn cười đến mức không chịu nổi!

May mà từ nhỏ hắn đã tu luyện ở Trường Sinh Tông, nếu không thì cũng bị cái nhà Hoàng Phủ kia làm chậm trễ rồi.

Cái thằng con hoang Cảnh Viêm mà đòi so với ta á? Hắn...

Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được liếc nhìn Cảnh Viêm, rồi bật thốt kinh hãi:

“Ngươi... ngươi làm sao lại lên tới Nguyên Anh tầng tám rồi?! Không thể nào! Không đời nào!”

Hắn lập tức kéo sự chú ý của mọi người về phía Cảnh Viêm.

Vừa rồi ai nấy đều mải xem trò hề “nhận cháu”, thành ra chẳng ai để ý Cảnh Viêm đã tu luyện tới đâu.

Lúc này nhìn lại, mới phát hiện hắn thực sự đã như lời Hoàng Phủ Diệu nói, đột phá lên Nguyên Anh tầng tám!

Không chỉ vậy, khí chất toàn thân Cảnh Viêm cũng thay đổi lớn.

Giống như một con tằm từng bị kén quấn chặt, giờ đã lột xác thành bướm!

Hoàng Phủ gia chủ nhìn đứa cháu trai mà mình từng không chịu nhận, giờ không ngừng gật gù:

“Viêm Nhi có tiền đồ! Quả nhiên là cháu ta, người của Hoàng Phủ gia, không hề kém cạnh!”

Cảnh Viêm nghe vậy thấy lời lẽ ấy thật buồn cười, nhưng hắn cũng không còn là thằng đầu đất ngày xưa nữa.

Hắn hướng về phía Hoàng Phủ gia chủ, trịnh trọng nói:

“Gia gia, con đã thu hoạch được rất nhiều trong Thần Quang Động Thiên, cũng hiểu ra không ít chuyện. Từ nay về sau, con sẽ dốc lòng vì gia tộc!”

Dù sao tiểu sư muội cũng là người Hoàng Phủ thế gia, sớm muộn gì Hoàng Phủ thế gia cũng sẽ là của tiểu sư muội!

Ta làm việc vì gia tộc, chẳng khác nào làm việc vì tiểu sư muội!

Hoàng Phủ gia chủ nào biết hắn nghĩ vậy, chỉ thấy cảm động muốn rơi nước mắt, không ngừng gật đầu:

“Tốt! Tốt! Hài tử tốt! Gia gia quả nhiên không nhìn nhầm con!”

Hoàng Phủ Diệu cúi gằm đầu xuống, che đi vẻ mặt tràn đầy ghen tức.

Tưởng đâu thằng tạp chủng kia chẳng đáng để mắt, ai ngờ bị xem thường đến thế! Không được, phải sớm nghĩ cách trừ khử nó thôi!

Còn Hoàng Phủ gia chủ thì chẳng buồn để ý tới Hoàng Phủ Diệu, trong lòng tràn đầy vui sướng, lập tức kéo Cảnh Viêm lại gần, hỏi han đủ chuyện về hành trình trong bí cảnh.

Cảnh Viêm làm theo lời Phượng Khê dặn, kể lại một lượt.

Hoàng Phủ gia chủ không ngừng gật đầu. Ông ta nhìn ra được rằng Cảnh Viêm thực sự rất khác trước, càng nhìn càng thấy vừa mắt.

Thậm chí còn thầm thấy may mắn, may mà vẫn còn giữ đứa nhỏ này làm con trưởng, nếu không thì đã phụ lòng nó rồi.

Nói đi nói lại, cũng là nhờ con bé Phượng Khê kia.

Nghĩ tới Phượng Khê, ông ta mới phát hiện ba vị gia chủ khác đã tranh thủ lúc ông phân tâm mà lén đưa quà gặp mặt cho nàng!

Hoàng Phủ gia chủ thấy vậy, cũng mặc kệ luôn Cảnh Viêm, nhào tới cạnh Phượng Khê.

Phượng Khê miệng thì bảo thôi khỏi cần, nhưng tay lại rất thành thật nhận quà.

Có quà gặp mặt thì mới gây được thiện cảm, tổ tôn có tình cảm sâu sắc hơn!

Phượng Khê chẳng khác gì một con bươm bướm nhỏ bận rộn, bay qua bay lại giữa bốn ông gia gia, cố gắng để ai cũng cảm thấy mình được cháu gái yêu thương quan tâm hết mực…

Quân Văn nhìn thấy tiểu sư muội đang ríu rít giữa mấy ông già kia, bất giác thở dài:

Thời này đúng là khắc nghiệt, lúc thì hạn hán ch/ết, lúc thì lũ lụt c/hết.

Tiểu sư muội không muốn nhận gia gia, thế mà nhận liền bốn người!

Còn ta, chỉ muốn có một người cha, mà đến cái bóng cũng không thấy đâu! =)))

Đoàn người vừa cười vừa nói trở về, trên đường đi cũng chẳng gặp trở ngại gì. Vài ngày sau, đã tới rìa hoang nguyên bên bờ biển lớn.

Phượng Khê quay đầu nhìn sâu vào vùng biển mênh m.ô.n.g kia, như hiểu ra vì sao nó mang tên như vậy.

“Biển hóa thành ruộng dâu”, là sự đổi thay khôn lường theo dòng thời gian.

Ngày trước là biển cả vô biên, thoáng qua đã hóa thành cánh đồng xanh.

Lực lượng của thời gian, nuôi dưỡng hay hủy diệt cũng chỉ là một ý niệm mà thôi…

Bất giác, Phượng Khê ngồi xuống khoanh chân, bắt đầu nhập định.

Bốn vị gia chủ liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt ưỡn lưng thẳng tắp, hét to:

“Cháu gái ta đó!”

“Cháu gái ta đó!”

“Cháu gái ta đó!”

“Cháu gái ta đó!”

Vừa tỉnh lại sau một hơi chậm trễ, Huyết Phệ Hoàn: “…”

Loading...