Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 698

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:54:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

698. Ngươi là cái đồ đào hoa bạc tình!

Trải qua bao sóng gió gập ghềnh, ông lão Huyết Phệ Hoàn suýt thì hét lên kinh hãi.

Cái qu/ỷ gì thế này?!

Con nha đầu ch/ết tiệt kia chẳng phải hứa với hắn là chỉ có hai người làm "gia gia" là hắn với Sài lão nhị thôi sao?

Giờ từ đâu chui ra bốn ông "gia gia"?!

Tốt lắm! Ngươi đúng là đồ hoa tâm bạc bẽo!

Ngươi cứ đợi đấy cho ta!

editor: bemeobosua

Phượng Khê không hề biết chuyện nội bộ đang đầy rẫy mâu thuẫn, nàng đang đắm chìm trong một trạng thái kỳ diệu khó diễn tả.

Nàng như đang phiêu du trong dòng sông thời gian, mọi thứ bỗng trở nên nhỏ bé vô cùng, thậm chí còn không dấy nổi một giọt bọt nước.

Nhưng chính những điều nhỏ bé ấy lại tạo thành dòng thời gian mênh m.ô.n.g bất tận.

Vậy rốt cuộc, thế nào là nhỏ bé? Thế nào là vĩnh hằng?

Mọi người thấy quanh thân Phượng Khê liên tục ánh lên những tia sáng nhàn nhạt, ai nấy đều đỏ mắt ghen tị.

Cùng là con người, vì sao người ta thì tiện tay đã ngộ đạo?

Nàng rốt cuộc đang lĩnh ngộ điều gì thế?!

Quân Văn cầm Lưu Ảnh Thạch, quay hình toàn bộ từ mọi góc độ 360 độ cho tiểu sư muội, không sót một khung nào, thời khắc huy hoàng như này, nhất định phải lưu lại cho đời sau.

Cảnh Viêm thì lặng lẽ đứng bên cạnh nàng canh chừng, đề phòng có kẻ nhân lúc nàng sơ hở mà ra tay ám hại.

Cảnh Phong và ba người còn lại cũng chẳng kém cạnh, trước kia bọn họ vây quanh bên nàng có phần chưa đủ danh chính ngôn thuận, giờ đã là huynh ruột, bảo vệ muội muội là thiên kinh địa nghĩa!

Hoàng Phủ Diệu và Trương trưởng lão tức đến nghiến răng ken két, nhưng không dám manh động.

Đúng lúc này, có người cất tiếng:

“Hả? Sao trời tự nhiên tối sầm lại thế?”

Lúc này mọi người mới giật mình nhận ra, bầu trời đã bị mây đen che kín!

Có người vô thức ngẩng đầu nhìn, lập tức hét toáng lên:

“Mây đen! Không lẽ là... Lôi Kiếp?!”

Bốn vị gia chủ đồng loạt ngẩng đầu, quả nhiên thấy một đám mây đen dày đặc, bên trong còn loé lên từng tia sét màu tím, vang lên từng tiếng keng keng rùng rợn.

Hoàng Phủ Diệu hớn hở trên nỗi đau người khác, cười gằn:

“Lôi này chắc chắn là bổ xuống Phượng Khê! Chắc nàng ta ngộ ra cái gì nghịch thiên nên bị đạo trời không dung!”

Quân Văn lập tức quát:

“Ngươi đánh rắm thúi à! Ngươi dùng con mắt nào nhìn thấy mây đen này là do tiểu sư muội ta dẫn ra…”

Chưa dứt lời, một đạo thiên lôi từ trời giáng xuống, bổ thẳng về phía Phượng Khê!

Quân Văn: “…”

Không kịp nghĩ nhiều, hắn vung kiếm định chắn cho Phượng Khê.

Cùng lúc đó, Cảnh Viêm cũng lập tức gia cố thêm mấy tầng linh khí hộ thuẫn cho nàng.

Bốn vị gia chủ tuy phản ứng chậm một nhịp, nhưng cũng nhanh chóng lao lên, vây quanh bảo vệ nàng vào giữa.

Trương trưởng lão đứng bên lạnh lùng quan sát, cười nhạt trong lòng:

Mấy lão già này thật biết "cưng" cháu gái giả danh quá nhỉ! Cả Thiên Lôi cũng muốn gánh hộ?!

Hay lắm! Lôi đánh ch/ết cả lũ đi, thế thì yên chuyện!

Phía trên đầu Phượng Khê, Lôi Kiếp tức đến phát khóc.

Ta đói đến sắp bốc mùi rồi, khó khăn lắm mới có dịp “sạc điện”, các ngươi thì hết người này đến người kia chen vô chắn ngang! Thật lòng không muốn ta sống tốt chút nào hả?!

Nhưng nghĩ kỹ lại… mình giờ không có vân hạch, nếu không cẩn thận bị thiên đạo lôi nhầm sang bên kia làm hàng giả thì khốn. Thôi thì cẩn thận vẫn hơn.

Nó len lén chui tọt vào tay áo Quân Văn, âm thầm hấp thu lôi điện.

Rất nhanh, bốn vị gia chủ liền nhận ra, thằng nhóc Quân Văn này không tầm thường!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-698.html.]

Rõ ràng bị sét đánh tới mấy lần, thế mà lông tóc chẳng sứt mảy may!

Dù sức sét có bị chia bớt, nhưng với tu vi của hắn mà đỡ được như thế, quả là kinh người!

Sớm biết vậy, lúc nhận Phượng Khê làm tôn nữ, nhận thêm hắn làm cháu rể luôn cho xong!

Quân Văn chẳng hay biết gì, toàn tâm toàn ý chắn sét cho Phượng Khê.

Lúc đầu còn chống đỡ được, nhưng theo thời gian, tốc độ sấm sét giáng xuống càng lúc càng nhanh, lực đạo càng lúc càng mạnh, khiến cả bọn bắt đầu bị thương.

Bốn vị gia chủ cũng bắt đầu muốn thoái lui.

Bọn họ đâu có thật lòng thật dạ gì với Phượng Khê, chẳng qua thấy có lợi nên nhận về thôi. Làm tới mức này đã là quá đủ, chẳng lẽ còn phải đem cả tính mạng bỏ vào?

Họ là chủ gia tộc cả đấy, nếu có sơ suất thì chẳng những bản thân mất mạng, mà cả tộc cũng lâm nguy! Không đánh cược nổi!

Trương trưởng lão tất nhiên hiểu điều đó, đứng một bên xỉa xói liên tục:

“Bốn vị gia chủ đúng là thương cháu ghê nhỉ! Mới nhận được một nửa danh phận đã sẵn sàng liều mạng vì nàng ấy, thật khiến lão phu cảm phục!”

“Cái này chắc còn đánh thêm một hai canh giờ nữa đấy, các vị cố mà gồng nha!”

“Nếu các vị có chuyện gì không may, lão phu nhất định tự mình đưa các vị về... lo hậu sự!”

Bị nói móc như thế, bốn vị gia chủ lại càng không dám lui. Ai cũng mong người khác bỏ cuộc trước, mình thì bảo toàn thể diện.

Chỉ tiếc, ai cũng nghĩ giống ai, nên không ai chịu mở miệng đầu tiên.

Ngay lúc bầu không khí đang vô cùng căng thẳng, Phượng Khê chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt ấy, như chứa đựng cả dải ngân hà, như lắng đọng muôn vạn năm tháng, khiến người nhìn không khỏi lạc trong đó.

Nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ, đôi mắt ấy đã biến mất.

Khiến người ta hoài nghi có phải mình vừa ảo giác không.

Phượng Khê lập tức hiểu rõ tình cảnh hiện tại, mỉm cười nói:

“Bốn vị gia gia, đám mây đen này là tới để… ôn chuyện với ta, không có ác ý gì cả.

Mấy người vất vả rồi, dẫn theo người lui xa chút, để ta nói chuyện với nó một lát.”

Bốn vị gia chủ nhìn nàng như thể nàng vừa phát điên!

Lần đầu tiên nghe nói có mây đen tới… hàn huyên ôn chuyện?!

Nhưng họ vốn cũng định rút, nên tiện đà đáp ứng ngay.

Phượng Khê lại nói với Quân Văn và mấy người kia:

“Các huynh cũng mau theo lui ra đi!”

Ngoại trừ Cảnh Viêm, mấy người còn lại không nói không rằng chạy nhanh như bị chó đuổi.

Cảnh Viêm ngẩn ra một chút, rồi cũng lặng lẽ đi theo.

Mọi người: “…”

Xem ra đám người Quân Văn cũng chỉ thân đến mức đó thôi. Không nói một câu khách sáo, bảo đi là đi thẳng tắp!

Chẳng ai biết, thật ra bọn họ hiểu rõ sức mình tới đâu. Ở lại cũng chỉ vướng chân, không bằng tranh thủ chạy sớm!

Khi mọi người rút lui, thiên lôi vẫn không ngừng giáng xuống đầu Phượng Khê.

Nàng chẳng né tránh chút nào, cứng rắn đứng yên chịu đòn.

Lôi Kiếp đang trốn trong tay áo nàng không nhịn được tự hỏi:

Cái đồ Phượng cẩu này ngộ đạo xong lú lẫn luôn rồi hả?

Sao lại không tránh?!

Đang tức Phượng Khê không chịu giữ lời hứa, Huyết Phệ Hoàn cũng nhịn không nổi nữa mà hỏi:

“Ngươi điên à? Sao không tránh?!”

Phượng Khê ra vẻ đầy áy náy, nói:

“Gia gia à, con phụ lòng lời hứa với người rồi, còn sống mà chẳng đến gặp người được. Vậy thì để Thiên Lôi đánh ch/ết con đi!

Hai ông cháu ta ch/ết cùng nhau, để xem ai dám chia cắt!”

Huyết Phệ Hoàn: “… Biến đi!”

Loading...