Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 699
Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:54:59
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
699. Đến chó còn thế này, còn mong cầu gì hơn nữa?
Nếu không phải giờ còn yếu xìu, chắc Huyết Phệ Hoàn đã nhảy dựng lên mắng Phượng Khê m/áu chó phun đầy đầu rồi.
editor: bemeobosua
Còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa không?
Ngươi căn bản là không có cái thứ gọi là “liêm sỉ” đấy biết không!
Phượng Khê cười hì hì:
"Gia gia à, tuy con có hơi nói quá lên tí, nhưng lòng áy náy là thật mà!
Ban đầu con có hứa với người và Nhị gia gia là không nhận thêm gia gia nào khác nữa, nhưng tình thế ép buộc đó, để kết giao với tứ đại thế gia, con chỉ đành hi sinh bản thân thôi!
Nhưng người cứ yên tâm, trong lòng con chỉ có hai người là gia gia là người với Nhị gia gia thôi! Những người khác sao sánh nổi với hai người chứ!
Nếu trong lòng người thấy không vui, sau này mọi chuyện đâu vào đấy rồi, con không gọi là Phượng Khê nữa, con đổi lại tên thành Huyết Vô Ưu luôn.
Người ngoài nhìn vào, sẽ nghĩ con chính là cháu ruột của người!"
Huyết Phệ Hoàn hừ lạnh:
"Miệng ngươi khéo như pháo, cứ như đập vỡ cả cái ấm trà to! Ta hỏi ngươi, sao không tránh đi hả?"
Tuy trong lòng giận chuyện Phượng Khê lại đi nhận gia gia, nhưng Huyết Phệ Hoàn cũng chẳng nỡ trách móc thật.
Nói gì thì nói, gần xa khác biệt. Hắn biết rõ trong lòng Phượng Khê, mấy gia gia vớ vẩn kia chẳng thể nào so được với hắn.
Mà so ra thì vẫn còn hơn cái tên Tiêu Bách Đạo không biết chui từ đâu ra kia. Dù có phi ngựa cũng đuổi không kịp vị trí của hắn trong lòng con bé.
Phượng Khê thấy Huyết Phệ Hoàn không nhắc đến chuyện "nhận gia gia" nữa, bèn thở phào nhẹ nhõm.
"Gia gia à, tu vi của con thật ra đủ để kết Kim Đan từ lâu rồi. Chỉ là Kim Đan của con màu sắc cứ dở dở ương ương, như là còn thiếu một chút ngoại lực để thành hình.
Trước đó lúc lên Trúc Cơ con cũng nhờ Thiên Lôi bổ một phát mới thành công, có vẻ lần này Kim Đan cũng cần mượn lực của nó nữa, nên con muốn thử lại.
Người yên tâm, nếu không trụ nổi, con sẽ để Đào Ngột giúp con gánh! Con này nó trâu lắm!"
Đào Ngột: @# $%& $@% $&
Ngươi có còn coi ta là người không đấy?
Dù ta có trâu tới đâu thì cũng đỡ sao nổi Thiên Lôi bổ chứ?!
Phượng Khê an ủi nó:
"Trên đời này chỉ có một mình ngươi là Đào Ngột, ngươi đột nhiên xuất hiện như thế, Thiên Lôi chắc chắn sẽ bối rối.
Lúc nó còn chưa rõ đầu cua tai nheo gì, chắc cũng không nỡ đánh ch/ết ngươi đâu, cùng lắm bổ cho gần ch/ết thôi!"
Đào Ngột: Cảm ơn nha, chẳng thấy an ủi tí nào luôn.
Phượng Khê ngẩng đầu nhìn lên trời, nơi mây đen vần vũ, cười tươi như hoa nở:
"Tu hú kia, lại gặp nhau rồi!"
Sợ mây đen nghe không hiểu, nàng còn tốt bụng giảng giải thêm điển tích “tu hú chiếm tổ chim khách” cho nó, rồi nghiêm túc nói:
"Ngươi làm mây yên ổn không được à? Cứ phải làm cái con chim tu hú gì đó, ta thay ngươi thấy xót xa!
Có bản lĩnh thì tự mình tu luyện đi, chiếm đám mây của người khác thì có gì hay ho?!
Của người khác mà dùng như của mình, không thấy cắn rứt à?!
Ta nhắc cho biết, thứ gì không phải của ngươi thì mãi mãi không là của ngươi! Mượn tạm rồi cũng phải trả!
Ngươi mà còn có tí lương tâm thì mau trả lại đám mây cho tiểu Lôi Lôi, nếu không, sớm muộn gì ta cũng lôi ngươi ra khỏi đám mây đó!"
Trên trời, mây đen nổi trận lôi đình!
Sét giật đùng đoàng, như muốn bổ nàng nát thành bột mịn!
Trong tay áo Phượng Khê, Lôi Kiếp cảm động rung rinh:
Ô ô ô, Phượng cẩu đối xử với ta tốt quá chừng!
Đến chó còn thế này, còn mong cầu gì hơn nữa?!
Vừa châm chọc khiêu khích mây đen, Phượng Khê vừa cảm nhận được biến hoá trong đan điền.
Dưới sự rèn giũa của lôi điện, Kim Đan xoay tít mù, năm cái linh căn cũng xoay theo như lá cây gặp gió.
Phượng Khê còn lo mấy cái lá kia xoay mạnh quá mà bị… văng ra ngoài đan điền luôn!
Cuối cùng, ánh sáng quanh người nàng rực lên, Kim Đan chậm dần rồi ổn định.
Phượng Khê cảm thấy cả người thư thái dễ chịu, kể cả trong thức hải cũng ấm áp như mùa xuân.
Lên Kim Đan thành công rồi!
Không dễ dàng gì, cuối cùng nàng cũng trở thành tu sĩ Kim Đan.
Ngay sau đó, trong thức hải vang lên tiếng Đào Ngột:
"A? Hình như tu vi ta mạnh hơn rồi đó?"
Rồi đám Mật Hoan Khư Thú cũng nhao nhao báo tin vui, tu vi tăng vèo vèo!
Ngay cả Huyết Phệ Hoàn cũng cảm thấy thần thức mình ổn định hơn.
Cũng đúng thôi, bọn họ đều có liên kết thần thức với Phượng Khê, nàng tăng lên thì họ cũng được hưởng ké.
Phượng Khê nhìn lên trời, giơ tay làm hình trái tim:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-699.html.]
"Tu hú ơi, cảm ơn ngươi nha. Nhờ có ngươi, bốn mùa mới ấm áp…"
Mây đen tức đến phát khóc! Mưa trút như thác!
Phượng Khê: “…”
Cái này… sức chịu đựng hơi kém đấy nhé?
Không rõ là do bị lôi đánh hay bị Phượng Khê mắng mà mây đen tu hú bay mất tăm.
Người ta bay mất rồi, thế là Lôi Kiếp không có đối tượng bổ!
“Đứng” ngay trên đầu Phượng Khê, Lôi Kiếp tức giận rủa xả tổ tông mười tám đời của đám mây đen tu hú!
Phượng Khê thở dài:
"Cái tên tu hú đó đúng là đáng ghét thật, nhưng mà ngươi thử nghĩ xem, ai bảo nó thay ngươi?"
Lôi Kiếp cứng họng. Ai chứ?
Còn ai vào đây nữa.
Thiên đạo!
Dám mắng thiên đạo không?
Không dám.
Không chỉ nó không dám, ai dám cũng không có!
Vậy mà ngay lúc đó, Phượng Khê lại dõng dạc chửi bới:
"Chắc chắn là do tên thiên đạo rùa đen vương bát đản nào đó giở trò! Lúc Thiên Khuyết Minh xâm lấn thì lặn mất tăm, giả chế/t như rùa rút đầu, giờ lại ngóc đầu dậy làm màu!
Phi! Đồ khốn!"
Lôi Kiếp khẽ run lên. Phượng cẩu… quá mạnh!
Dám mắng cả thiên đạo! Không sợ bị thiên đạo trừng phạt à?!
Nhưng nghĩ lại, thiên đạo trừng phạt chủ yếu vẫn là dùng... Thiên Lôi.
Mà nàng thì vốn đang đợi Thiên Lôi bổ, vậy mắng cũng không thiệt gì!
Đã thế, nó cũng mặc kệ!
Nó bị mất luôn cả mây rồi, còn gì mà mất nữa đâu!
Thế là, Lôi Kiếp cũng bắt đầu thì thầm… chửi thiên đạo theo, chửi tới đâu mây cũng bay tới đó!
Đi theo Phượng Khê lâu như thế, cái khác chưa học được, chứ khả năng mắng người là lên tầm cao mới rồi!
Đặc biệt là loại mắng chửi không dùng tiếng tục mà vẫn cực kỳ… đ.â.m sâu chí mạng!
Phượng Khê vốn định đi tìm Quân Văn bọn họ, ai ngờ… lại tiếp tục đột phá!
Nàng vội vàng ngồi xuống nhập định.
Từ xa nhìn lại, mọi người chỉ thấy Phượng Khê như pháo hoa sống, tu vi cứ "bùm bùm" mà lên!
editor: bemeobosua
Bị sét đánh xong, chẳng những không sao, mà còn lên thẳng Kim Đan? Lại còn lên liên tiếp mấy cấp?
Cái này mà kể ra ai mà tin?
Nhưng mà… nó lại xảy ra trước mắt họ đấy!
Con gái ruột của thiên đạo chắc cũng chỉ đến thế là cùng?!
Bốn vị gia chủ lòng đầy may mắn, cũng may họ kiên nhẫn chờ tới lúc Phượng Khê tỉnh lại, không thì chẳng phải thành thù rồi?
Nghĩ đến đây, họ đồng loạt quay sang nhìn Trương trưởng lão, ánh mắt cảm kích rưng rưng.
Cảm ơn ngươi vì đã dùng khích tướng.
Cảm ơn ngươi vì giọng điệu âm dương quái khí.
Chính nhờ ngươi mà bọn ta trụ lại tới cuối cùng!
Trương trưởng lão: "…"
Đám người các ngươi đúng là không biết xấu hổ!
Mặt mo cũng chẳng cần giữ nữa rồi!
Phượng Khê tu vi một mạch tăng lên đến Kim Đan tầng sáu. Dù vẫn còn có thể đột phá, nhưng nàng cảm thấy nếu lên cấp liên tục thì có phần hư vinh phù phiếm, thế là dừng lại.
Vững chắc một thời gian rồi tăng tiếp cũng chưa muộn.
Tâm trạng nàng lúc này khá tốt.
Chuyện của Tứ sư huynh coi như đã giải quyết được quá nửa, bản thân thì đột phá Kim Đan, ngay cả lão gia gia cũng tỉnh lại, đúng là chuyện vui tới tấp kéo đến.
Chỉ tiếc là Tiểu Hắc Cầu vẫn chưa tỉnh. Nhưng chắc cũng sắp rồi.
Phượng Khê hớn hở định đứng dậy đi tìm mấy người Quân Văn ai dè đúng lúc này, từ trên trời bỗng nhiên rơi xuống một ngọn núi, trực tiếp ép nàng xuống bên dưới.
Quân Văn trợn tròn mắt suýt nữa rớt cả tròng!
Đây chẳng phải là ngọn núi bị phong ấn trong ngục Ám Minh sao?!
Tiểu sư muội nhà bọn họ… chẳng lẽ bị đè ch/ết rồi?!
Ngay sau đó, từ dưới chân núi, một cái đầu nhỏ lồm cồm bò ra, trên tóc còn vướng mấy cọng cỏ dại...