Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 700

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:55:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

700. Hào quang chói lọi, điềm lành ngập trời!

Mọi người tại hiện trường đều nghẹn họng.

Bị một quả núi đè lên mà không sao cả?!

Cảnh tượng quá mức chấn động khiến tất cả đều sững sờ đứng im tại chỗ.

Phượng Khê trong kén đang cố bò ra ngoài: “…”

Ngây ra đó làm gì? Mau tới cứu ta đi chứ!

May mà Quân Văn phản ứng nhanh, lập tức vắt chân lên cổ chạy đến.

“Tiểu sư muội, đừng sợ! Ta đến cứu muội đây!”

Bốn vị gia chủ cũng tỉnh lại, sợ bị người khác giành mất cơ hội, hét lớn một tiếng rồi nhào theo sau.

Trong lòng họ cực kỳ khó hiểu, thằng nhóc Quân Văn kia tu vi chẳng ra sao, sao chạy nhanh như vậy? Rượt hoài không kịp!

Mọi người lúc này bắt đầu thể hiện tình thương mến thương, vây quanh Phượng Khê hỏi han ân cần. Quân Văn thậm chí còn lấy ra một quả linh quả đưa nàng “giải khát”.

Phượng Khê cầm quả linh quả: “…”

Nếu không phải nàng họ Phượng chứ không phải họ Tôn*, nàng thật sự muốn đoán mò theo hướng rất không đứng đắn.

(*Chơi chữ: Tôn – ám chỉ Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký – bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn)

Nàng vô cùng thắc mắc, ngọn núi này không phải nên nằm trong ngục Ám Minh sao? Sao lại tự nhiên rơi xuống đây? Mà còn khéo đè trúng ngay người nàng?

Lúc này, đám người bắt đầu thi nhau góp ý hiến kế.

Có người đề nghị dùng phù chú nổ tung, có người bảo dùng kiếm cắt, thậm chí có người đề nghị... đào hang.

Phượng Khê nghe xong mà không biết nên khóc hay nên cười.

Đây là ngọn núi bị phong ấn, không phải quả đồi bình thường, nếu dễ xử lý vậy thì người của Thiên Khuyết Minh đã chẳng phải để tù nhân dùng thần thức đào từng chút.

Nghĩ đến thần thức, nàng thử linh cảm: “Thu!”

Trời đất chứng giám, nàng chỉ tiện tay thử một cái thôi, không hề ôm hy vọng gì.

Dù sao cũng là một ngọn núi to đùng, đâu phải hòn đá con con.

Vậy mà kỳ tích xảy ra.

Ngọn núi... biến mất.

Phượng Khê theo phản xạ kiểm tra Nhẫn trữ vật, cũng không thấy tung tích ngọn núi đâu cả.

Một ngọn núi to thế, chạy đâu mất rồi?

Phượng Khê ngồi đó, hoang mang nghi ngờ cả cuộc đời.

Những người xung quanh cũng trợn tròn mắt.

Núi đâu?

Biến mất rồi?

Đúng là tới vội vàng, đi cũng vội vàng!

Khi tất cả còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Phượng Khê bỗng nhiên thất khiếu đổ m/áu, lăn ra hôn mê.

Mọi người hốt hoảng hét lớn, chẳng lẽ là nội thương do núi đè?

Nhìn hiện trường tan hoang, không ít người nghĩ Phượng Khê chắc là toi đời rồi.

Trong số đó có Trương trưởng lão và Hoàng Phủ Diệu.

Hai người đó âm thầm hả hê!

Đáng đời!

Cho ngươi đắc ý!

Giờ thì đắc ý tới chế/t luôn đi?!

Đã sét đánh lại còn núi đè, ngươi nếu còn chưa ch/ết, thì chắc chuyển sinh thành yêu quái rồi!

Hai kẻ ấy đang cười thầm khoái trá, thì Phượng Khê... mở mắt tỉnh lại.

Không chỉ tỉnh, mà tu vi còn tăng lên thêm một tầng, đạt đến Kim Đan tầng bảy.

Phượng Khê trong lòng rên rỉ, ban đầu nàng đâu có định thăng cấp nhanh vậy, vừa cố gắng đè ép xuống, quay đi quay lại lại lên một tầng nữa rồi!

Sống khiêm tốn thật là quá khó!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-700.html.]

Bốn vị gia chủ vây quanh hỏi han ân cần lần nữa, lần này thì khen nàng như khen hoa nở giữa xuân.

Khen riết, lại chuyển qua... khen Quân Văn.

“Tiểu tử, ta thấy ngươi cốt cách phi phàm, thiên phú dị bẩm, có muốn nhận ta làm gia gia không?”

“Không hổ là sư huynh của Tiểu Khê, vừa dũng vừa mưu, không bằng cùng nàng gia nhập Hoàng Phủ thế gia đi?”

“Ngươi với ta tính tình tám phần giống nhau, có hứng thú nhập Mạnh gia không?”

“Ta bói ra rồi, ngươi với ta có duyên ông cháu đấy, thấy sao?”

Quân Văn suýt ngất trong hạnh phúc!

Cha ruột còn chưa từng gặp, mà nay có người tranh nhau giành mình về làm cháu?!

Xin lỗi cha mẹ, hài nhi bất hiếu, để con nhận bốn ông nội trước đã!

Vừa nghĩ vừa vui sướng đi nhận từng người làm ông.

Gương mặt đẹp trai lại giỏi ăn nói, dỗ đến mức bốn vị gia chủ cười tít mắt, ban đầu chỉ định giả bộ tặng quà lấy lòng, giờ thật lòng muốn nhận cháu thật, còn chủ động tặng lễ gặp mặt.

Quân Văn trong lòng tự nhủ phải giữ bình tĩnh, nhưng khóe miệng cứ giương lên mãi không hạ xuống nổi, cười đến rạng rỡ.

Đúng lúc đang cao hứng, hắn phát hiện linh lực trong người dâng trào.

Hắn lập tức quay sang Phượng Khê: “Tiểu sư muội, hình như ta sắp Kết Anh rồi!”

Nói xong lập tức ngồi xếp bằng.

Linh khí xung quanh cuồn cuộn xoay tròn, tạo thành xoáy khí bao bọc lấy hắn.

Phượng Khê cũng không ngờ có biến cố như vậy. Nàng hiện tại mới Kim Đan, chưa từng trải qua Kết Anh, Cảnh Viêm thì nhảy thẳng lên Nguyên Anh nên cũng không có kinh nghiệm.

May mà bốn vị gia chủ lão luyện, nhanh chóng bày Tụ Linh Trận xung quanh, còn hào phóng móc ra đống thiên tài địa bảo phòng trường hợp cần bồi bổ.

Dù thật ra chẳng cần.

So với họ, tiểu kim khố của Quân Văn giàu hơn nhiều. Tài nguyên trong tay hắn đếm không xuể.

Chỉ riêng mấy trăm viên đan dược màu vàng kim mà Phượng Khê luyện trong hang cũng đủ khiến người ta rớt hàm.

Ai bảo hắn là huynh ruột của tiểu sư muội chứ?

Đồ tốt của nàng đều cho hắn cả!

Vì vậy, Quân Văn chẳng động đến chút đồ nào của các gia chủ, chỉ lấy mấy viên đan bổ khí và thể lực do Phượng Khê luyện mà nuốt vào.

Đúng lúc trời dần về chiều, ánh hoàng hôn phủ lên người hắn.

Hào quang ngập trời, điềm lành tỏa sáng.

Mọi người không khỏi trầm trồ.

Dù có thể chỉ là trùng hợp, nhưng nhìn Quân Văn ngồi xếp bằng giữa ánh chiều tà, bốn vị gia chủ đều thay đổi ánh mắt.

Món quà này, không đơn giản nha!

May mà ra tay nhanh, không chắc giờ còn giành được đâu.

Tròn hai canh giờ sau, Quân Văn kết thúc đột phá.

Không chỉ Kết Anh thành công, mà tu vi còn nhảy lên tầng bốn Nguyên Anh.

Thật ra, tình huống của hắn giống Phượng Khê, hoàn toàn có thể tăng tu vi tiếp nhưng hắn không còn là Quân Văn ngây thơ của ngày xưa nữa.

Vinh quang tạm thời không còn mê hoặc được ánh mắt hắn.

Tu vi cần phải vững chắc, rồi từ từ tăng lên mới ổn định lâu dài.

Hào quang rực rỡ đương nhiên khiến người ngưỡng mộ, nhưng hiểu được nội liễm mới có thể đi xa hơn.

Quân Văn trước tiên cảm ơn bốn vị gia chủ đã làm hộ pháp cho mình, rồi quay sang cười tươi rạng rỡ với Phượng Khê, cười đến mức mặt không còn chút ý tứ nào.

“Tiểu sư muội, ta cũng đã đạt nguyên anh!”

Phượng Khê: “...”

Không phải đâu, lời này của ngươi nghe khó coi quá đi mất!

Chỉ mới Kim Đan thôi mà cũng đùa với ta à?

Nhưng mà, nàng nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề gây bực mình.

Nàng lên Kim Đan đã phải biến đổi năm lần màu sắc mới thành công, vậy nguyên anh sẽ không còn biến thái hơn nữa chứ?

Người khác kết nguyên anh là xong, còn nàng chẳng lẽ phải kết thành Na Tra ba đầu sáu tay mới được sao!?

Loading...