Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 704

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:55:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

704. Ở trên cao, rét buốt lắm đó.

Kỳ Hạo còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, dây leo kia đột nhiên co rút kịch liệt, y như lên cơn động kinh.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, dây leo đã héo rũ trong chớp mắt.

Phượng Khê liếc nhìn Kỳ Hạo:

"Chắc là dây leo thấy ch/ết dưới tay ngươi quá oan uổng, nên t/ự t/ử cho rồi."

Kỳ Hạo: "…"

Đây chính là kiểu mắng người trong truyền thuyết, không hề văng tục mà vẫn đau thấu tim gan đúng không?!

Phượng Khê phì cười:

"Chọc huynh chơi đấy! Công lao lần này chắc chắn là của Nhị trưởng lão rồi!

Ông ấy ngoài miệng nói không có cách, chứ thật ra đang âm thầm khảo sát chúng ta đấy.

Chỉ tiếc ta nhát gan sợ ch/ết, để huynh chớp mất cơ hội toả sáng.

Cầu sư huynh, tiền đồ huynh rộng mở vô biên nha~!"

Kỳ Hạo nghe mà càng thêm mù mờ.

Không chỉ mỗi hắn, mọi người xung quanh cũng ngơ ra, đặc biệt là Nhị trưởng lão.

Gì cơ? Ta làm? Sao ta không biết gì hết?

Ngay sau đó, Phượng Khê và Quân Văn liền hợp tấu diễn một màn "Thải Hồng Thí", thổi Nhị trưởng lão lên tận mây xanh, dưới đất khó tìm, trên trời khó gặp, suýt nữa là ngồi ngang hàng với thiên đạo!

Nhị trưởng lão nhíu mày, trong bụng vẫn thấy có gì đó sai sai.

Nhưng nghĩ lại, ba người Phượng Khê vẫn luôn đi cùng hắn, chuyện này chắc chắn không phải do bọn họ làm, có lẽ là bản thân dây leo gặp sự cố gì đó chăng?

Ông dẹp nghi ngờ trong lòng, dẫn cả nhóm tiếp tục lên đường.

Trên đường lại gặp vài rắc rối nhỏ, đều được Nhị trưởng lão nhẹ nhàng giải quyết.

Ra khỏi sườn núi Lạc Nhạn, cả nhóm lại lên phi thuyền tiếp tục hành trình.

Ngay sau khi bọn họ rời đi, trong bóng tối có hai người lặng lẽ xuất hiện, thì thầm với nhau mấy câu, rồi không biết gửi tin đi cho ai đó.

Hai người này vừa đi, lại có một nhóm khác xuất hiện, cũng nhao nhao truyền tin.

Lúc này, trên phi thuyền, mọi người đều ngồi xuống điều tức, chỉ có Phượng Khê là đang sống thật – giả lẫn lộn.

Không phải nàng không chăm chỉ, mà là vì Khô Thụ Chi đang đánh nhau với Mộc Kiếm.

Lý do rất đơn giản: Khô Thụ Chi lặng lẽ tiêu diệt dây leo kia, rồi đến tìm Phượng Khê đòi thưởng.

Phượng Khê đang vui vẻ nên liền thưởng cho nó.

Thế là Mộc Kiếm lên cơn… đau mắt đỏ, bắt đầu phát biểu đầy ẩn ý:

"Làm linh sủng, cống hiến cho chủ nhân là trách nhiệm, là vinh dự!

Thế mà có vài kẻ, mới làm chút chuyện đã đòi phần thưởng, chẳng hề biết cảm ân!

Loại Bạch Nhãn Lang như thế, ném xuống hố phân cho rồi!

À mà không, có mấy món đồ đấy lại thích lăn trong phân.

Có câu gì nhỉ? Cây khô trổ một cành hoa, tất cả nhờ phân nuôi dưỡng, ha ha ha…"

Khô Thụ Chi nghe xong thì nổi khùng ngay!

Không nói nhiều, lao vào liều mạng với Mộc Kiếm.

Thế là hai bên giao chiến, Đào Ngột, Heo Vàng và mấy linh sủng khác đều hò hét cổ vũ Khô Thụ Chi, chẳng ai đứng về phía Mộc Kiếm.

Mộc Kiếm không thèm để tâm. Nó nghĩ đến một câu:

"Ở trên cao, rét buốt lắm đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-704.html.]

Còn có một từ gì đó rất "cao siêu", ít ai hiểu.

Nó vốn không cùng đẳng cấp với mấy kẻ này, nên chẳng cần bọn họ hiểu.

Chỉ cần chủ nhân hiểu nó là đủ.

Nó chính là thanh kiếm của chủ nhân, là lời chủ nhân không tiện nói, là tay trái, là tay phải, là tất cả!

Vậy là được rồi. Giống như thái giám bên cạnh hoàng đế, người ngoài chửi là chó, nhưng hoàng đế thích!

…Ơ?

Ví dụ này sao nghe sai sai?

Phượng Khê nhìn một hồi thấy mấy linh sủng ầm ĩ đủ rồi, mới bắt đầu tập trung tu luyện.

Sau khi Kết Đan xong, năm cây linh căn trong đan điền của nàng có vẻ hơi rũ xuống.

Phượng Khê đoán chắc do lúc Kết Đan chúng xoay quá nhanh, xoay đến choáng váng luôn.

Không sao, nghỉ ngơi chút sẽ ổn thôi.

Lũ linh căn đang giả bệnh mong nàng thương tình cho ăn đồ tốt thì: "..."

Đúng lúc ấy, phi thuyền chao đảo dữ dội, suýt nữa thì lật úp!

Đồ đạc bay tán loạn, mọi người đổ nghiêng đổ ngả.

Qua cửa sổ tàu, mọi người thấy loáng thoáng vài chiếc lông vàng kim sáng rực.

Nhị trưởng lão thất thanh kêu lên:

"Là Kim Vũ Điêu! Lại còn là Kim Vũ Điêu Hóa Thần hậu kỳ!"

Lưu Khánh Ba nghe xong mặt mũi tái mét:

"Xong đời rồi, tiêu rồi!

Từ trước đến nay chưa từng nghe nói nơi này có Kim Vũ Điêu mà!

Hơn nữa loài này bình thường không dây dưa với Nhân tộc chúng ta, sao giờ lại đột nhiên tấn công phi thuyền?"

Không ai trả lời hắn được, bởi vì cả phi thuyền đang bị Kim Vũ Điêu liên tục tấn công, rung lắc như sắp vỡ tung.

Phượng Khê thấy Nhị trưởng lão và Lưu Khánh Ba đều bối rối, đoán ngay Kim Vũ Điêu này không phải do họ sắp đặt.

Vậy con điêu này từ đâu chui ra?

Khoan đã, cái tên Kim Vũ Điêu… sao nghe quen vậy?

A, nhớ rồi!

Trước kia gia chủ Ngụy gia vì muốn nhận nàng làm cháu gái, bịa chuyện rằng nàng từng bị Kim Vũ Điêu bắt đi lúc nhỏ.

Cái miệng đó… chẳng lẽ là miệng “mở ánh sáng”?!

Phượng Khê không quá hoảng hốt. Dù Kim Vũ Điêu có vẻ lợi hại thật, nàng vẫn còn hậu viện cơ mà, sợ gì?

Nhưng đúng lúc ấy, nàng bị quăng tới gần cửa sổ, nhìn ra ngoài thì thấy vài con chim lớn màu vàng kim đang bay vòng vòng.

Tim nàng lập tức lạnh đi một nửa.

Xong con bê rồi.

Hậu viện chắc cũng lo thân không xong.

Nàng hỏi Mộc Kiếm:

"Nếu giờ ta nhảy ra ngoài, ngươi có chắc chắn mang ta thoát khỏi bầy điêu này không?"

Mộc Kiếm dứt khoát đáp:

"Không. Một chút cũng không."

Phượng Khê: "..."

Loading...