705. Làm gì cũng không xong, chỉ giỏi gây chuyện!
Phượng Khê lúc hỏi cũng chẳng ôm nhiều hy vọng, nhưng nghe Mộc Kiếm trả lời xong thì im lặng luôn.
Làm gì cũng không nên hồn, chỉ giỏi gây chuyện là số một!
Có điều giờ nàng cũng chẳng có thời gian đôi co với Mộc Kiếm, lo nghĩ cách thoát thân mới là chuyện cấp bách.
Muốn sống, nhất định phải nghĩ cách hạ cánh xuống đất.
Mà khó chính là ở chỗ này.
Một khi rời phi thuyền, chưa kịp đáp đất thì đã bị Kim Vũ Điêu coi như bữa ăn nhẹ rồi!
Ban đầu nàng còn nghĩ nếu Mộc Kiếm có thể dụ được Kim Vũ Điêu đi chỗ khác, thì nàng sẽ ra ngoài đánh lạc hướng nó, tranh thủ thời gian cho Quân Văn và mọi người thoát thân.
Tiếc là cái tên Mộc Kiếm này vô dụng hết chỗ nói.
Tuy không có bản lĩnh gì, nhưng đầu óc mưu mô thì không thiếu.
“Hỡi chủ nhân, thả Heo Vàng ra đi!
Nó chẳng những biết bay, mà cho dù có bị điêu nuốt cũng không sao, vì căn bản nó đâu có thân thể thật!”
Heo Vàng: Mộc Kiếm, ta cảm ơn mười tám đời tổ tông ngươi luôn đó!
Phượng Khê thấy cách này cũng được, chỉ là phải tranh thủ từng giây từng phút.
Nếu không, mấy con Kim Vũ Điêu phía sau mà đuổi tới thì xác suất cả bọn sống sót lại càng nhỏ.
Thế là, nàng quyết định cho Heo Vàng ra làm mồi nhử.
Heo Vàng tuy không cam lòng, nhưng lúc này cũng chẳng có cách nào khác, đành phải chui ra từ cửa sổ phi thuyền.
Nó cố tình nhắm vào con Kim Vũ Điêu đang bám theo mà khiêu khích, nhưng đáng tiếc con chim kia hoàn toàn phớt lờ nó.
Tức không chịu nổi, Heo Vàng phẫn nộ cắn mạnh một cái vào cánh Kim Vũ Điêu.
Kim Vũ Điêu gào lên một tiếng sắc lẻm, cuối cùng cũng bị chọc giận, buông tha phi thuyền, lao thẳng về phía Heo Vàng…
Phượng Khê nhân cơ hội này, quay sang bảo Quân Văn và những người khác:
“Nhảy xuống ngay!”
Lưu Khánh Ba chần chừ: “Dưới kia tình hình thế nào còn chưa rõ, nhảy xuống chưa chắc đã an toàn. Nhân lúc Kim Vũ Điêu không để ý, sao chúng ta không điều khiển phi thuyền bay đi luôn…”
Hắn còn đang nói dở thì Phượng Khê đã nhảy xuống rồi.
Quân Văn và Cảnh Viêm cũng lập tức theo sau.
Kỳ Hạo cắn răng, nhảy xuống luôn.
Không hẳn vì quá tin Phượng Khê, mà bản tính hắn vốn thẳng thắn, không thích suy tính rườm rà.
Phượng Khê và hai người kia đã nhảy, hắn không nghĩ nhiều nữa mà nhảy theo.
Nhị trưởng lão quyết đoán, cũng nhảy luôn.
Lưu Khánh Ba thấy nhị trưởng lão cũng nhảy, lúc này mới hạ quyết tâm, bảo đám thuộc hạ:
“Chúng ta cũng nhảy!”
Thế nhưng, cũng vì hắn do dự một lúc mà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Khi bọn họ đang rơi xuống thì con Kim Vũ Điêu kia quay lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-705.html.]
Lưu Khánh Ba nhảy hơi sớm nên may mắn thoát ch/ết, nhưng mấy tên hầu cận đi theo hắn thì không may mắn như vậy, đều bị Kim Vũ Điêu nuốt trọn.
Kỳ Hạo nhìn thấy cảnh tượng ấy mà vừa đau lòng, vừa thấy may mắn.
Nếu hắn không quyết đoán nhảy xuống sớm, có khi giờ cũng thành bữa phụ rồi.
Chỉ tiếc nơi bọn họ đáp xuống lại là một bãi đất trống, chẳng có chỗ nào để ẩn nấp, chỉ sợ không trụ được bao lâu.
Đang nghĩ vậy thì Kim Vũ Điêu lại lao xuống.
Nhị trưởng lão lần này rất chủ động, một kiếm đ.â.m thẳng vào mắt Kim Vũ Điêu, khiến nó buộc phải bay lên cao.
Quân Văn cùng mấy người khác cũng nhập cuộc, hợp lực với nhị trưởng lão chống lại con Kim Vũ Điêu kia.
Không biết có phải vì nó mới ăn vài người nên còn no, hay là đang chơi trò mèo vờn chuột, mà thế công của nó không quá hung hãn.
Hai bên lâm vào thế giằng co.
Nhưng ai nấy đều hiểu rõ, kéo dài như vậy thì bọn họ sớm muộn cũng ch/ết.
Càng tuyệt vọng hơn là, từ xa lại có thêm mấy con Kim Vũ Điêu đang bay tới.
Phượng Khê thầm nghĩ: Hèn chi con này nãy giờ còn nương tay, thì ra là đang đợi đồng bọn tới… tiệc buffet tự chọn!
Vừa nghĩ nàng vừa vận trận bàn, không chỉ một cái mà là cả một chuỗi.
Từng trận bàn một được kích hoạt.
Với thực lực Hóa Thần hậu kỳ của Kim Vũ Điêu, muốn dùng một trận bàn mà chống lại nó thì đúng là viển vông.
Phải dùng chuỗi trận bàn liên hoàn mới mong có hiệu quả.
Tuy lúc nãy nàng cũng tham chiến, nhưng trong đầu vẫn đang suy tính làm sao kết hợp các loại trận pháp cho hiệu quả nhất.
Ngoài ra, nàng cũng muốn nhân cơ hội này thử thăm dò thêm về nhị trưởng lão và Lưu Khánh Ba.
Nhìn tình hình hiện tại thì Kim Vũ Điêu có vẻ là sự cố bất ngờ, chứ không phải kế hoạch có sẵn của họ.
Bầu trời thấp thoáng, con Kim Vũ Điêu kia trố mắt:
Người đâu rồi?
Mấy cái người sống nhăn răng lúc nãy đâu?
Mấy con Kim Vũ Điêu mới tới cũng ngơ ngác:
Không phải bảo để phần lại cho tụi này sao?
Gì kỳ vậy?
Nhưng rất nhanh, bọn chúng tìm được sơ hở trong trận pháp, dùng sức mạnh brute-force (tấn công vét cạn hoặc phương pháp thử tất cả khả năng) để phá trận!
Cuối cùng cũng thấy đám Phượng Khê, chúng phấn khích lao tới, nhưng vừa tới gần đã bị vô số phong nhận tạt vào mặt.
Dù phong nhận không gây được tổn thương gì, nhưng bọn chúng cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm.
Thế là càng thêm điên cuồng công kích trận pháp.
Loại trận pháp kiểu này, nhìn qua tưởng đơn giản, ai ngờ phá mãi không hết!
Bọn chúng cũng thực sự có bản lĩnh, phá tan cái này lại gặp cái khác…
Sau khi liên tục đập tan bốn mươi chín cái trận pháp, mấy con Kim Vũ Điêu mệt lả như chó, ngồi thở hồng hộc trên đất.
Người thường ai lại mang theo lắm trận bàn thế này chứ?!
Bọn chúng cảm thấy lần này mình không phải gặp người… mà là gặp yêu nghiệt trận bàn thành tinh rồi thì có!