Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 707

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:55:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

707. Tổ Tông Vạn Kiếm

Không biết vì sao, năm con Kim Vũ Điêu kia lại cảm thấy tiểu nha đầu trước mắt… không đến nỗi đáng ghét lắm.

Tụi nó làm sao mà biết được, Phượng Khê khi nãy đã âm thầm kích hoạt “Hào Quang Thánh Nhân”, cho bản thân phủ lên mấy tầng kính lọc "người tốt".

Thấy lông cánh bọn chúng dựng lên rồi lại trở về trạng thái bình thường, Phượng Khê khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Năm vị huynh đài nhà họ Điêu à, các ngươi hẳn cũng đâu đến mức đói đến nỗi phải liều mạng vì mấy miếng thịt, cần gì cứ phải rượt đuổi chúng ta không buông tay?

Hay là như vầy đi, bọn ta có mang theo một ít đan dược với thiên tài địa bảo, hết thảy đều tặng các ngươi.

Chỉ cần các ngươi thả bọn ta rời đi, thấy sao hả?”

editor: bemeobosua

Phượng Khê vừa nói vừa lấy từ nhẫn ra một viên đan dược óng ánh, ném sang bên kia.

Năm con Kim Vũ Điêu lập tức bị mùi thơm ngào ngạt của viên thuốc hấp dẫn.

Tuy vậy, chúng vẫn chưa dám ăn, mà chỉ ngửi ngửi, quan sát kỹ càng.

Phượng Khê bất đắc dĩ lại lôi ra một gốc dược thảo cấp thiên ném tiếp.

Lúc này, một con Kim Vũ Điêu liền há mỏ nuốt gọn gốc dược thảo đó.

Dược thảo thì tụi nó còn hiểu chút đỉnh, chứ đan dược thì ai biết có bỏ độc không! Thế là gốc cây kia trở thành “chuột bạch”.

Thấy ăn xong không sao, Phượng Khê liền ném thêm hơn chục gốc dược thảo quý giá khác, toàn bộ đều bị mấy con chim to này tranh nhau nuốt sạch.

Bọn chúng âm thầm nghĩ: Tiểu nha đầu này ngu thiệt!

Lấy mấy gốc dược thảo đổi lấy mạng?

Cứ để nó quăng tiếp, đợi lúc ăn sạch rồi, bọn ta quay lại "huyết tẩy" cũng không muộn!

Trong trận pháp, Lưu Khánh Ba nói với Nhị trưởng lão:

“Kế hoãn binh của nàng ta tạm thời hữu dụng thật, nhưng đâu thể kéo dài được mãi, chúng ta vẫn phải tranh thủ nghĩ cách thoát thân thôi.”

Nhị trưởng lão tức giận:

“Ta cũng muốn nghĩ chứ có ai cấm đâu? Nhưng ngươi nghĩ được cách nào chưa?

Cứ cho có cứu viện, cũng đâu thể bay tới nhanh vậy.

Hơn nữa, không trung bị mấy con Kim Vũ Điêu chiếm lĩnh, kể cả có người tới cũng chưa chắc chiếm được lợi thế gì!”

Lưu Khánh Ba vừa nói xong liền bị một con chim vỗ cho cái cổ lệch sang một bên, im bặt.

Nhị trưởng lão lộ vẻ do dự, cuối cùng như hạ quyết tâm, lập tức lấy ra một lá phù truyền tin, gửi đi.

“Hàn phong chủ, chúng ta trên đường đụng phải Kim Vũ Điêu, có thể lập tức điều người từ Trường Sinh Tông hoặc Hàn gia tới tiếp ứng không?”

Phía Hàn phong chủ hồi đáp rất nhanh: “Ta sẽ lập tức phái người đến.”

Nhị trưởng lão nhìn tin hồi âm, trong lòng lạnh đi mấy phần.

Theo lý, Hàn phong chủ nên ngạc nhiên, thậm chí hỏi ngược lại vài câu như “sao lại đụng phải Kim Vũ Điêu ở đó?”, hoặc hỏi xem tình hình cụ thể ra sao.

Nhưng không, hắn chẳng hỏi gì, chỉ nói một câu “ta sẽ phái người tới”.

Điều này chứng minh, hắn sớm đã biết chỗ này xảy ra chuyện gì, và… hắn sẽ không phái người tới đâu.

Xem ra lời Phượng Khê nói là thật, đám Kim Vũ Điêu này có liên quan đến Hàn phong chủ!

Cũng đúng thôi, ngoài hắn ra thì ai có năng lực này chứ?

Trong lòng Nhị trưởng lão vừa phẫn nộ, vừa hối hận.

Nếu như hôm nay còn sống rời khỏi đây được, ông ta và Hàn gia, một mất một còn!

Dù không gi/ết được Hàn phong chủ, cũng phải lột một lớp da của hắn!

…Nhưng, liệu ông còn sống nổi không?

Lúc này, ông chợt phát hiện Quân Văn đang ngồi bên cạnh... gặm hạt dưa.

Nhị trưởng lão: “…”

Cái tình hình này rồi mà hắn còn rảnh rỗi ngồi xem kịch gặm hạt dưa? Thiệt là...

Nhưng ngay sau đó, ông ta liền giật mình.

Tên Quân Văn này vẫn bình tĩnh như thế, chẳng lẽ là vì… hắn tin chắc Phượng Khê có thể giải quyết được mấy con Kim Vũ Điêu kia?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-707.html.]

Phượng Khê… thật sự làm được sao?

Nàng ta chỉ là một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ thôi mà!

Bên ngoài trận, Phượng Khê vẫn không ngừng ném dược thảo cao cấp ra.

Cũng may hàng tồn kho của nàng nhiều, chứ không thì cũng chịu không nổi kiểu tiêu hao này.

Năm con Kim Vũ Điêu ăn đến mức sướng phát ngây người, tuy tu vi chúng rất cao, nhưng chưa bao giờ một lần được ăn nhiều đồ tốt thế này!

Nể mặt đống đồ ngon vừa rồi, lát nữa có "quay xe" thì cũng để cho tụi người kia c/hết nhẹ nhàng một chút…

Một lúc sau, Phượng Khê cười mắt híp lại:

“Ngon không?”

Năm con Kim Vũ Điêu gật đầu, tỏ vẻ cảm kích.

Chỉ là… không hiểu sao đầu tụi nó bắt đầu thấy nặng nặng?

Không đúng nha, đầu có to đâu mà nặng?

Khoảnh khắc tiếp theo, thần thức của bọn chúng như bị vật gì nện mạnh một phát.

Lập tức, cả năm con lảo đảo như say rượu, ngã nghiêng ngã ngửa.

Phượng Khê chẳng buồn nói thêm lời nào, bắt đầu lập khế ước.

Thật tưởng mấy cây dược thảo kia là nàng cho ăn miễn phí chắc?!

Thực ra, bản thân dược thảo thì không độc, nhưng phối hợp với viên đan dược vàng óng đầu tiên nàng ném ra thì hiệu quả lại... “rất khác”.

Cũng may là đám chim điêu này tu vi cao, chứ nếu là loại yếu hơn thì đã ngất lăn từ lâu.

Hơn nữa, lúc trước phá trận tiêu hao khá nhiều linh lực, mới khiến kế hoạch của Phượng Khê có cơ hội thành công.

Không lâu sau, cả năm con Kim Vũ Điêu mơ mơ màng màng bị ký khế ước.

Tụi nó đương nhiên không cam lòng.

Một đám thần điêu cấp cao như tụi ta, lại phải cúi đầu trước một tu sĩ Kim Đan phế vật?

Dù có tự bạo cũng phải giữ lấy tôn nghiêm!

Kết quả, chúng liền bị kéo vào trong thức hải của Phượng Khê và… lĩnh ngay một trận quần ẩu.

Kèm theo đó là một chuỗi âm thanh truyền não đinh tai nhức óc:

“Được chủ nhân chọn trúng là phúc phần tám đời nhà các ngươi đó!

Nếu không phải chủ nhân chưa có linh sủng phi cầm nào thay thế, thì với cái trình của các ngươi, đừng hòng chen chân vào đội hình của tụi ta!

Chủ nhân tụi ta toàn ký khế ước với linh sủng mạnh gấp trăm lần mấy con ngốc các ngươi!

Biết con Phượng Hoàng kia không? Yêu cầm vương đó!

Tuy giờ chỉ là con non, nhưng huyết mạch thì bá đạo khỏi chê!

Ngay cả nó cũng đi theo chủ nhân, mấy con chim rừng các ngươi thì là cái gì?

Còn biết hung thú Đào Ngột không?

Nếu không phải chủ nhân ngăn lại, nó sớm lao ra cắn ch/ết hết đám chim các ngươi rồi!

Chưa nói tụi nó, nói bản thân ta đây đi?

Biết ta là ai không?

Kiếm Hoàng? Không đúng, là Kiếm Thần? Cũng chưa chuẩn, là Tổ Tông của Vạn Kiếm!

Đúng! Vạn! Kiếm! Chi! Tổ!

Một khi ta hiện thân thật sự, mấy con như các ngươi… ta không cần ra tay, chỉ một sát na là hóa thành bột mịn!”

Mộc Kiếm lúc này trong lòng vô cùng đắc ý:

Ta đúng là thiên tài bẻm mép! Tự xưng “Tổ Tông Vạn Kiếm” nghe oách biết bao!

Và thế là… nó thật sự thành công khiến mấy con Kim Vũ Điêu từ bỏ ý định phản kháng.

Dù sao… ngay cả Phượng Hoàng, Đào Ngột, Thao Thiết cũng theo nàng ta rồi, tụi nó phản kháng để làm gì?

Còn việc Mộc Kiếm có thật là tổ tông gì đó hay không… năm con Kim Vũ Điêu chỉ âm thầm cười khẩy:

Còn ngươi? Vạn Kiếm Chi Tổ?

Vạn Kiếm Sỉ Nhục thì có!

Loading...