Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 708

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:55:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

708. Bọn ta chỉ là... đi ngang qua thôi mà!

Mộc Kiếm vừa thấy năm con Kim Vũ Điêu nhận chủ xong, lập tức cảm thấy bản thân đúng là... lên hương!

Tu vi thì giờ không mạnh lắm, nhưng đầu óc ta đâu có tệ!

Miễn là có thể góp sức cho chủ nhân, dù là dùng cơ bắp hay trí óc, ta đều không từ!

Ngoài việc rất hài lòng với thao tác vừa rồi của bản thân, nó còn cực kỳ ưng bụng với thân phận mới:

Tổ tông của vạn kiếm!

Cái danh nghe đã thấy khí phách ngập trời!

Ra ngoài khoe mẽ, ai cũng phải kính nể!

So với sự vui sướng hớn hở của Mộc Kiếm, thì năm con Kim Vũ Điêu lại y như cà chua bị đông sương, ủ rũ hết sức.

Vừa nãy còn là thần điêu oai phong lẫm liệt, giờ thì trông chẳng khác gì năm con chim cút thiếu ngủ.

Phượng Khê hỏi ngay điều mình quan tâm nhất:

“Các ngươi sao lại xuất hiện ở đây? Sao lại tấn công bọn ta?”

Con Kim Vũ Điêu ban đầu lao vào tấn công Phượng Khê yếu ớt trả lời:

“Nếu bây giờ ta nói bọn ta chỉ là... đi ngang qua, ngươi tin không?”

Phượng Khê: “...Đi ngang qua? Chuyện gì đây?”

“Nghe đồn hung thú Cùng Kỳ bị Trường Sinh Tông bắt được, bọn ta chỉ muốn đến hóng chút chuyện náo nhiệt.

Trên đường gặp bọn ngươi thì... tính tiện tay cải thiện bữa ăn, ai dè lại đụng trúng một hố to.”

Cả bầy giờ hối không kịp, ruột gan như xoắn lại!

Biết sớm người bên này ghê gớm vậy, bọn nó có điên mới định đánh!

Giờ nói gì cũng muộn, đành phải tự nhận xui.

Phượng Khê nghe xong, trầm mặc một lúc rồi thở dài:

“Các ngươi không nghĩ là Trường Sinh Tông lớn như vậy thì ắt sẽ có đại trận hộ phái? Không cấm bay thì cũng có trấn khí hộ môn?

Ngay cả bên cạnh tông môn cũng không lại gần nổi, còn mơ mộng xem náo nhiệt Cùng Kỳ?

Tới nơi chưa kịp xem đã bị bắt làm vật náo nhiệt luôn rồi!

Người ta ngàn dặm tặng lông ngỗng lấy lòng, các ngươi ngàn dặm tặng... lông điêu hả!

Đầu óc thế này thì sau này gọi các ngươi là Đại Ngốc, Nhị Ngốc, Tam Ngốc, Tứ Ngốc với Ngũ Ngốc luôn cho rồi!”

Năm con Kim Vũ Điêu: “...”

Ngươi hố bọn ta đã đành, còn sỉ nhục luôn thể diện của chúng ta nữa?!

Sĩ khả sát, bất khả nhục!

editor: bemeobosua

Phượng Khê thấy bọn nó sống ch/ết không chịu, bèn lùi một bước:

“Thôi được, vậy gọi là Đại Kim, Nhị Kim, Tam Kim, Tứ Kim, Ngũ Kim đi!

Nghe lấp lánh như vàng thật, gọi một cái là vui liền!”

Dù năm con Kim Vũ Điêu vẫn không hài lòng, nhưng so với danh "Ngốc", “Kim” nghe còn đỡ, đành miễn cưỡng chấp nhận.

Lúc Phượng Khê đang dùng thần thức trò chuyện với Ngũ Kim, trong trận pháp, đám người Nhị trưởng lão đã sững sờ như tượng.

Kỳ Hạo bấm mạnh Lưu Khánh Ba một cái, đau đến mức Lưu Khánh Ba rú lên:

“Ngươi bóp ta làm gì hả?!”

Kỳ Hạo tỉnh bơ đáp lời kinh điển:

“Ta đang kiểm tra xem có phải mình đang mơ không!”

Lưu Khánh Ba: “...Thế sao không bấm mình đi?!”

Ngày thường ngươi đã ngốc, giờ thì đúng là ngốc thật sự, chẳng chịu chịu khổ tí nào!

Nhưng hắn cũng không rảnh trách móc gì, chỉ nhìn chằm chằm Phượng Khê không dám tin:

Nàng vậy mà ký khế ước được tận năm con Kim Vũ Điêu!

Nàng chỉ là Kim Đan thôi mà!

Không sợ bị thần thức phản phệ à?

Nhìn năm con kia nằm thoi thóp như cá mắc cạn, có vẻ chẳng còn sức mà phản nữa.

Tâm trạng Nhị trưởng lão vô cùng phức tạp.

Ban đầu tưởng hôm nay chắc c/hết không nghi ngờ, ai ngờ lại còn sống ngon lành!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-708.html.]

Nhưng giờ thì đi đâu đây?

Hàn Phong chủ phản bội, không thể quay về.

Lúc trước còn dính dáng đến hắn ta, Hoàng Phủ thế gia cũng không dung nổi lão nữa.

Cả Nam Vực rộng lớn, không có chốn dung thân...

Đúng lúc ấy, Phượng Khê thu trận bàn lại, đám Nhị trưởng lão mới thoát được ra ngoài.

Chưa kịp nói gì, Phượng Khê đã lên tiếng:

“Ta hỏi Đại Kim rồi, chúng bị người ta dẫn đến đây, hơn nữa trong chúng ta có người mang mùi giống bọn họ nên mới bị tấn công.”

Nói rồi nàng ngoắc Đại Kim:

“Lại đây ngửi thử, xem ai trên người có mùi đó.”

Đại Kim chính là con Kim Vũ Điêu lúc nãy lao vào phi thuyền.

Giờ đầu óc nó còn đang quay mòng mòng.

Mùi? Mùi gì? Tụi ta cũng không biết nữa…

Nhưng rất nhanh nó nhận được chỉ đạo thần thức của Phượng Khê, bèn lấy mỏ chỉ thẳng vào người Nhị trưởng lão.

Sắc mặt Nhị trưởng lão tái xanh!

Ông nhớ ra rồi!

Trước đây Hàn phong chủ có cho người đem đến một kiện linh khí phòng ngự cấp Thiên, nói là quà nhỏ tỏ lòng thành. Ông không nghĩ nhiều, liền nhận luôn.

Giờ xem ra, món linh khí đó chắc chắn đã bị giở trò!

Hàn phong chủ định diệt khẩu luôn cả mình!

Lòng dạ thật độc ác!

Lúc đang nghiến răng nghiến lợi, Phượng Khê nghi hoặc hỏi:

“Nhị trưởng lão, sao trên người ngài lại có vật mang mùi hấp dẫn Kim Vũ Điêu vậy?”

Nhị trưởng lão lập tức căng thẳng.

Không phải sợ Phượng Khê mà là... sợ năm con điêu kia!

Đang tìm cách chối thì Phượng Khê đập tay một cái:

“A! Ta hiểu rồi!

Chắc chắn là mẹ con Hàn thị giở trò!

Bọn họ lấy danh hiếu thuận tặng ngài quà, mà trong đó bị động tay động chân!

Ngài nghĩ là người một nhà nên không đề phòng, thế là trúng kế!”

Nhị trưởng lão đang vã mồ hôi lập tức sáng mắt!

Đột nhiên thấy tiểu nha đầu trước mặt sao mà dễ thương thế, nói chuyện nghe lọt tai ghê!

“Tiểu Khê, nghe ngươi nói xong ta cũng nhớ ra rồi!

Dạo trước Diệu Nhi có đưa ta một cái Tử Khung Ấn, bảo là Hàn phong chủ ban thưởng cho hắn, rồi hắn ‘mượn hoa hiến Phật’ tặng lại ta.

Xem chừng... là cái đó có vấn đề!”

Nói rồi ông lấy Tử Khung Ấn ra.

Vừa lôi ra, năm con Kim Vũ Điêu lập tức ánh mắt như hung thần, lừ lừ bước tới vài bước.

Phượng Khê quát lên, bọn chúng mới chịu đứng yên.

Nàng cau mày:

“Nhị trưởng lão, xem ra đúng là cái này bị giở trò rồi.

Ngài mau nghĩ cách khử mùi đi, chứ không lỡ kích thích bọn nó, một lúc sơ suất là tấn công ngài thật đó!”

Nhị trưởng lão hoảng tới mức dùng liền mấy chục lần pháp thuật làm sạch, nhưng ánh mắt của đám Kim Vũ Điêu vẫn chưa có thiện cảm.

Phượng Khê chậc lưỡi:

“Mùi này chắc khó khử sạch lắm, bảo sao dù cất trong nhẫn trữ vật hay phi thuyền, tụi nó vẫn ngửi thấy được.

Hay là thế này đi:

Ngài tạm giao nó cho ta giữ. Ta là chủ nhân của tụi nó, tụi nó không dám làm gì ta đâu.

Chờ khi ta tìm được cách khử sạch mùi, sẽ trả lại ngài. Ngài thấy sao?”

Giờ Nhị trưởng lão xem cái Tử Khung Ấn kia như khoai lang bỏng tay, gật đầu cái rụp.

Phượng Khê hớn hở thu Tử Khung Ấn vào nhẫn trữ vật, còn chuyện "trả lại" thì... không đời nào có!

Dù gì cũng giúp lão một cái thang chắc chắn thế kia, lấy chút “thù lao” cũng hợp lý thôi~

Loading...