Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 709
Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:28:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
709. Bầu không khí có chút lúng túng.
Thật ra thì chiêu ly gián của Phượng Khê cũng chẳng cao minh gì cho cam.
Chỉ là đúng lúc Nhị trưởng lão trong lòng vốn đã chột dạ, lại không quá tin tưởng Hàn phong chủ, thêm chuyện vô tình bắt gặp cảnh tượng bên bức tượng cát điêu, thế là không cẩn thận… nhảy hố.
Tất nhiên, kế này của Phượng Khê có thể thành công cũng là do nàng từng bước bày sẵn nền móng. Lúc mới gặp dây leo, nàng cố ý thổi phồng công lao của Nhị trưởng lão, chính là để gió truyền lời đến tai Hàn phong chủ.
Dù Hàn phong chủ có không tin, trong lòng cũng khó tránh khỏi sinh nghi.
Mà chỉ cần có nghi ngờ, thì khả năng ly gián thành công lại càng lớn.
Về phần vì sao nàng biết Hàn phong chủ sẽ cử người theo dõi… thật ra cũng chỉ là đoán thôi.
Dù sao cũng chỉ là tiện miệng tâng bốc vài câu, có sai cũng chẳng thiệt gì.
Sau khi cất kỹ Tử Khung Ấn, Phượng Khê nói:
"Hàn phong chủ tám phần vẫn còn chiêu sau, chúng ta nên lên đường sớm một chút, tránh đêm dài lắm mộng.
Ta thấy đừng đi phi thuyền nữa, để Kim Vũ Điêu đưa thẳng đến Vô Nguyên Tông cho nhanh!
Cái món này nhanh hơn phi thuyền, lại đỡ phiền bị mấy kẻ không có mắt chọc vào."
Nhị trưởng lão tất nhiên vội vàng đồng ý, trong lòng hắn giờ chỉ mải nghĩ cách làm sao tô vẽ lại hình tượng bản thân trong mắt Hàn phong chủ, chẳng còn tâm trí đâu lo chuyện khác.
Lưu Khánh Ba thì mặt mày trĩu nặng, tâm sự như núi đè.
Còn ba người Quân Văn thì càng không có ý kiến gì, ngồi phi thuyền sao oai bằng cưỡi Kim Vũ Điêu chứ?
Thế là cả nhóm ngồi lên lưng Đại Kim, bay về phía Vô Nguyên Tông.
Bốn con Kim Vũ Điêu còn lại hộ tống bốn phía: trước, sau, trái, phải. Đừng nói địch nhân, ngay cả muỗi cũng không dám bén mảng lại gần Phượng Khê và đồng bọn.
Chỉ tội cho Đại Kim, tâm trạng nó cực kỳ tồi tệ. Nó cũng muốn làm vệ sĩ, chứ ai thèm làm tọa kỵ?
Nằm mơ nó cũng không ngờ có ngày mình lại phải cõng Nhân tộc sau lưng!
Sớm biết vậy, nó đã không ham vui mà chạy theo coi náo nhiệt Cùng Kỳ!
Xem ra sau này phải bớt hóng hớt lại thôi, kẻo không cẩn thận thành luôn… cái náo nhiệt cho người khác coi!
Phượng Khê ngồi trên lưng Đại Kim, trong lòng sướng rơn. Cái này còn vững chãi hơn cái Mộc Kiếm nhiều!
Nàng đã sớm muốn có một con yêu cầm để làm tọa kỵ, không ngờ giờ chộp được hẳn năm con.
Sau này sư huynh muội bọn họ ra ngoài, một người một con Kim Vũ Điêu, bày ra trận thế như thế còn không oai phong lẫm liệt?
Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện then chốt.
Nàng quay sang hỏi Đào Ngột và mấy con linh sủng:
"Các ngươi từng nói ký khế ước với ta sẽ khiến tu vi bị hạn chế. Vậy sao Đại Kim với mấy con kia lại không sao?
Đúng rồi, ta nhớ Ngư Lạc Cuồng Bạo và đám Hải Xà cũng đâu bị gì?
Sao mỗi mấy người các ngươi lại có chuyện?"
Trong không gian linh thú, một trận yên lặng bao trùm.
Không khí hơi ngượng ngùng.
Đào Ngột bọn họ muốn giải thích nhưng chẳng thể nói nên lời. Bất kỳ lý do gì đưa ra lúc này cũng đều nhợt nhạt, thiếu sức thuyết phục.
Rất lâu sau, Mộc Kiếm mới dè dặt lên tiếng:
"Chủ nhân à, người ta luyện đan thì chỉ kết một lần là đủ, mà người thì lại năm lần, vì sao?
Bởi vì người là thiên tài đó!
Mấy kẻ tầm thường sao sánh bằng?
Tương tự vậy, bọn ta là linh sủng của người, đương nhiên cũng không thể giống mấy con cát điêu tầm thường kia được.
Đào Ngột, các ngươi nói ta có lý không?"
Đào Ngột và đám còn lại lần đầu thấy Mộc Kiếm… chẳng hề đáng ghét!
Thậm chí còn thấy nó có phần… qu/ỷ tài!
Thế là cả đám nhao nhao hùa theo.
Phượng Khê nhất thời cũng không phản bác được, nói với Mộc Kiếm:
"Được lắm, ngươi nói rất có lý."
Mộc Kiếm run lên một cái.
Nó thấy hình như mình thông minh quá hóa dại rồi!
Nó không nên bày đặt cãi lý với chủ nhân, lẽ ra nên ngoan ngoãn nhận mình phế, sau đó hô hào quyết tâm tu luyện đàng hoàng mới phải!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-709.html.]
Xong đời! Cả mớ hảo cảm tích góp trước đó giờ đổ sông đổ biển!
Đúng là một đời thông minh, hồ đồ nhất thời!
Phượng Khê không tiếp tục quan tâm đám Mộc Kiếm, mà nằm ngủ bù.
Trong khi nàng đang ngủ say, đám người ba đại thế gia phái đến âm thầm trợ giúp cũng đã truyền tin trở về.
Tuy tam đại thế gia có phái người, nhưng không phải toàn bộ đều tập trung tại chỗ, phần lớn được an bài rải rác quanh Vô Nguyên Tông.
Thành ra không phải họ không muốn giúp, mà có đến thì cũng chỉ là ch/ết vô ích.
Tất nhiên, nếu Phượng Khê không dùng trận pháp vây Kim Vũ Điêu lại, họ cũng sẽ nghĩ cách dẫn dắt mấy con chim đi.
Kết quả cuối cùng thế nào thì… còn phải xem ý trời.
May sao, Phượng Khê không những thoát hiểm, lại còn ký khế ước được cả năm con Kim Vũ Điêu.
Ban đầu người của ba đại thế gia còn lén chê chuyện gia chủ nhận Phượng Khê làm tôn nữ, giờ thì ai nấy đều hiểu.
Nhân tài như vậy, đừng nói làm cháu gái, nhận làm con gái cũng là đại tiện nghi!
Tin vừa báo về, ba vị gia chủ liền như tổ vỡ ong!
Cái gì?! Phượng Khê ký khế ước Kim Vũ Điêu? Mà lại tận năm con?!
Đây là Kim Vũ Điêu đấy! Không phải cái nồi sắt to tướng nấu cháo đâu nha!
Không hổ là cháu gái của ta, Mạnh Kiến Trạch (Ngụy Quảng Hoằng) (Cảnh Trật Xuyên)!
Cả ba vị cùng lúc truyền tin cho Hoàng Phủ gia chủ, chia sẻ niềm vui lớn này.
Hoàng Phủ gia vốn lo “đánh rắn động cỏ” nên không cài tai mắt, hoàn toàn dựa vào thông tin từ ba nhà kia.
editor: bemeobosua
Khi hay tin Phượng Khê ký khế ước với năm con Kim Vũ Điêu, hắn mừng không để đâu cho hết.
Nhưng cũng hiểu rằng Hàn phong chủ chắc chắn còn giấu bài, nên liền căn dặn ba nhà kia phải nhắc nhở thủ hạ nâng cao cảnh giác.
Trong khi bốn nhà vui mừng khôn xiết, thì tâm trạng của Hàn phong chủ lại… không thể tệ hơn.
Hắn vốn tưởng chỉ cần bóp chế/t ba con kiến, chẳng tốn sức mấy, ai ngờ mình lại quá coi thường.
Trước đó dây leo độc bị tiêu diệt đã khiến hắn hụt hẫng, giờ lại nghe tin Phượng Khê không c/hết, còn ký khế ước được Kim Vũ Điêu.
Càng tức hơn là Nhị trưởng lão dường như bắt đầu nghi ngờ hắn.
Tuy hắn không coi trọng Nhị trưởng lão, nhưng việc này có thể ảnh hưởng đến mẹ con Liên Y.
Đã vậy… thì không làm thì thôi, đã làm thì triệt để luôn!
Nghĩ đến đây, hắn lấy ra phù truyền tin…
Phượng Khê sau khi tỉnh dậy liền kể truyện cổ tích cho Lưu Khánh Ba: nào là nông dân cứu rắn, thợ săn và sói…
Lưu Khánh Ba nghe mà mồ hôi đầm đìa, mặt trắng bệch như tờ giấy!
Ngay sau đó, Phượng Khê lại bắt đầu thuyết giảng đạo lý nhân sinh, nào là “cỏ đầu tường không có kết cục tốt”, “biển khổ quay đầu là bờ”, “buông đao lập địa thành Phật”…
Ngay cả Kỳ Hạo, kẻ thô lỗ nhất đoàn, cũng nghe ra được ẩn ý trong lời nàng.
Hắn nhìn chằm chằm Lưu Khánh Ba:
“Lưu sư thúc, chẳng lẽ thúc từng làm chuyện gì có lỗi với môn phái và chưởng môn?”
Lưu Khánh Ba: “…”
Phượng Khê người ta còn nể mặt ta nên mới kể chuyện ngầm ám chỉ, đến ngươi thì… mở toang cái cửa sổ ra luôn rồi hả?!
Sớm biết thế, ta chế/t cũng không dẫn ngươi theo!
Đúng lúc hắn đang thầm mắng Kỳ Hạo trong lòng, Nhị trưởng lão trầm giọng nói:
“Không muốn ch/ết thì ngoan ngoãn khai hết ra, xem như ngươi thẳng thắn nhận lỗi, còn có thể giữ được cái đầu chó này!”
Lưu Khánh Ba: “…”
Đừng tưởng ta không biết, ngươi với ta cùng một giuộc cả!
Có điều hắn cũng không ngu. Nhị trưởng lão vừa nói “nên nói thì nói”, hắn hiểu ngay ý đồ trong đó là gì.
Giờ này giấu cũng chẳng nổi nữa. Dù hắn không thừa nhận, Phượng Khê chắc chắn cũng đã đóng đinh hắn là phản đồ rồi.
Hắn nước mắt nước mũi tèm lem, rền rĩ mở miệng:
“Ta… ta cũng chỉ vì giận Viêm Nhi nhận tổ quy tông, nhất thời hồ đồ mà phạm phải sai lầm lớn…”
Phượng Khê ngắt lời: “Những trò mấy người bịa ra đến qu/ỷ còn chả tin, huống chi là ta? Miễn!”
Lưu Khánh Ba: “…”