Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 711

Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:28:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

711. Chơi thật vui

Lưu Khánh Ba đối mặt với Phượng Khê, rõ ràng là nàng không tin hắn, nên đành nghiêm túc nói:

“Sư muội ta mất tích trước đó từng gửi một phong thư nhờ sư phụ đưa cho ta. Tuy ta không đọc được hết nội dung, nhưng cũng nghe loáng thoáng vài lời. Hình như sư muội và Hàn Liên Y đã đạt được một thỏa thuận nào đó. Hàn Liên Y cam đoan trong vòng trăm năm sẽ không động đến người của Vô Nguyên Tông chúng ta, nhất là sẽ không làm hại nhà sư phụ ta.

Cho nên người đó đưa ta thuốc bổ là thật. Chỉ có điều, thuốc này quá mạnh, sư phụ ta dùng vào bị dư bổ không tiêu hóa nổi nên trông mới nghiêm trọng như vậy.

Vì cẩn thận, ta còn dùng yêu thú ở sau núi thử rồi, thật sự không có độc!

Ngươi có tin hay không thì tùy, nhưng ta tuyệt đối không muốn hại sư phụ ta! Chỉ là... ta không cam lòng với chuyện bất công mà hắn gây ra, còn lại thì ta... ta... ta...”

Lưu Khánh Ba lắp bắp mãi vẫn không nói tiếp được, mặt đỏ như gấc chín.

Đến mức Quân Văn đang đứng bên ăn dưa hóng chuyện không nhịn nổi mà vung kiếm kề lên cổ hắn, hắn mới nhắm mắt thốt ra một câu:

“Ta... ta thích sư muội ta! Nếu không phải Hoàng Phủ Thanh Xuyên xen ngang, có lẽ chúng ta đã thành một đôi rồi!

Cho nên ta cảm thấy việc nàng và Hoàng Phủ Thanh Xuyên sinh con đúng là nghiệt chủng, là tai họa, căn bản không nên có mặt trên đời!

Nếu không phải tại hắn, sư muội ta sao có thể mất tích, sống không thấy người, ch/ết không thấy xác!

Đáng hận hơn là hắn còn quay về Hoàng Phủ thế gia, vậy khác gì nhận giặc làm cha?!

Cho nên... ta muốn gi/ết hắn, để hả giận!”

Phượng Khê: “...”

Tưởng đâu là một vở tranh quyền đoạt vị, ai ngờ lại là bi kịch vì tình yêu hóa thù hận? Cẩu huyết ghê gớm.

Nhưng điều khiến nàng tò mò hơn lại là: Rốt cuộc Diệp Thanh Thanh trước kia đã nói gì với Hàn Liên Y?

Chắc chỉ khi gặp Diệp Vĩnh Niên mới có được câu trả lời.

Không muốn phí lời với Lưu Khánh Ba nữa, Phượng Khê quay sang hỏi Nhị trưởng lão:

“Ngài nghĩ Hàn phong chủ sẽ bố trí mai phục ở đâu?”

Nhị trưởng lão đáp:

“Muốn vào Vô Nguyên Tông, nhất định phải đi ngang qua một hồ nước tên là Lam Kính Hồ.

Dù là phi thuyền hay yêu cầm đều không thể bay qua từ trên không, chỉ có thể đi thuyền hoặc bơi qua. Mà Hàn gia lại giỏi thủy chiến, rất có thể sẽ mai phục ở đó.

Nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán của ta, đối phương chưa chắc đã sắp đặt như thế.”

Phượng Khê hiểu ý ngầm: trước đây đúng là bố trí như vậy, nhưng giờ Hàn phong chủ đã trở mặt, rất có thể sẽ thay đổi kế hoạch.

Tuy nhiên nàng lại nghĩ ngược lại, đối phương không chỉ không đổi kế hoạch, mà còn tăng thêm quân số.

Bởi vì Hàn phong chủ chắc chắn muốn gi/ết Nhị trưởng lão. Trên đất liền thì dễ chạy, chứ nếu đánh dưới hồ nước, Nhị trưởng lão sẽ khó mà thoát.

Nếu thật sự là bố trí mai phục dưới hồ...

Phượng Khê không nhịn được bật cười.

Chơi vui thật.

Nhị trưởng lão và Lưu Khánh Ba nhìn thấy nụ cười kia, không hẹn mà cùng cảm thấy... rợn cả da đầu.

Một cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại cười khiến người ta dựng tóc gáy như thể là... một kẻ điên?

Khóe miệng Quân Văn giật giật, tiểu sư muội bị nhốt nửa năm trong Ám Minh chi ngục cùng bọn điên, chắc là để lại di chứng thật rồi.

Riêng Cảnh Viêm thì vẫn giữ mặt lạnh như cũ. Nhưng trong lòng hắn lại rối loạn.

Không phải vì nụ cười của Phượng Khê, mà là vì mẹ hắn, Diệp Thanh Thanh.

Từ sau khi tự phong nguyên thần, hắn hiếm khi nghĩ đến cha mẹ. Nếu có, cũng chỉ là hận.

Sau khi trở về Hoàng Phủ thế gia và biết được sự thật, hắn không còn hận Diệp Thanh Thanh nữa, nhưng cũng không có tình cảm gì đặc biệt.

Chỉ là dạo gần đây, không rõ vì nguyên thần hồi phục hay do biết thêm nhiều chuyện liên quan đến bà, hắn bắt đầu muốn tìm hiểu thêm.

Thậm chí có lúc hắn nghĩ: mẹ hắn có khi nào vẫn còn sống, chỉ là mất trí nhớ, hoặc do nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó mà không thể lộ diện?

Hắn biết đó là hy vọng xa vời, nhưng vẫn không kiềm lòng được mà nghĩ vậy.

Đúng lúc này, Nhị trưởng lão nói:

“Tiểu Khê, nếu đã biết rõ đây là cái bẫy, mà lại ngoại tổ của Viêm Nhi cũng chưa đến mức nguy hiểm tính mạng, thì chúng ta quay về trước có hơn không?

Đợi chuẩn bị chu đáo rồi quay lại cũng chưa muộn.”

Phượng Khê cười tươi rói:

“Đã đến rồi thì quay về ngay chẳng phải quá lỗ vốn à?”

Nhị trưởng lão khuyên thêm vài câu, thấy nàng kiên định thì thôi, không nói nữa.

Nha đầu này điềm tĩnh như thế, chắc là đã có tính toán.

Chỉ là hắn băn khoăn, nàng định làm gì? Không lẽ vẫn trông chờ vào năm con Kim Vũ Điêu kia? Dù là điêu thì cũng không phải chim ưng biển mà có thể lặn dưới hồ!

Vậy thì làm sao?

Ngay lúc đó, Phượng Khê nhận được tin nhắn từ gia chủ Mạnh gia:

“Tiểu Khê, người của chúng ta phát hiện có mai phục ở Lam Kính Hồ. Ngoài người Hàn gia còn có một thế lực lạ, thực lực không tầm thường. Người của chúng ta tuy đông, nhưng dưới nước chưa chắc chiếm được lợi thế. Vì an toàn, tạm thời đừng vượt hồ, đợi chúng ta gom thêm người rồi hãy đi.”

Chưa kịp trả lời, ba vị gia chủ khác cũng gửi tin nhắn đến, ý tứ tương tự: nếu không có thế lực thứ ba thì ba đại thế gia có thể ứng phó, nhưng giờ thì khó nói.

Vì an toàn, khuyên Phượng Khê đừng vượt hồ.

Phượng Khê cười híp mắt, lần lượt trả lời:

“Gia gia, con có cách đối phó. Người của chúng ta tạm thời đừng ra mặt, lúc nào cần sẽ báo.”

Bốn vị gia chủ tuy không hiểu nàng định đối phó kiểu gì, nhưng thấy nàng tự tin như thế, chắc là đã có sắp xếp.

Sau khi dặn dò thêm vài câu, họ đồng ý.

Ngày hôm sau, Đại Kim đáp xuống bờ Lam Kính Hồ.

Mặt hồ xanh như ngọc, phẳng lặng như gương, vì thế gọi là “Lam Kính”.

Phượng Khê đứng bên hồ cảm thán:

“Cảnh sắc nơi này thật đẹp! Nếu được ch/ết ở đây thì đúng là phúc khí!”

Nhị trưởng lão và mấy người khác: “...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-711.html.]

Phúc khí kiểu đó... miễn cho ta cũng được!

editor: bemeobosua

Phượng Khê hỏi Lưu Khánh Ba:

"Huynh đệ các người đến đây bằng cách nào vậy?"

"Chúng ta đi thuyền tới."

Vừa nói xong, Lưu Khánh Ba vội lấy ra từ nhẫn trữ vật một chiếc thuyền nhỏ trông khá cũ kỹ.

Hắn giải thích:

"Dưới nước ở hồ Lam Kính chỉ có vài yêu thú cấp thấp sống ở tầng đáy, bọn chúng thường chỉ ăn tôm cá, không chủ động tấn công tu sĩ.

Nên dù thuyền chúng ta có hơi tàn tạ một chút, nhưng vượt hồ thì không sao."

Chỉ là, trong lòng hắn âm thầm thêm một câu: "Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là dưới hồ không có mai phục của Hàn gia."

Phượng Khê gật nhẹ đầu:

"Vậy thì mọi người lên thuyền đi!"

Cả nhóm lên thuyền xong, Lưu Khánh Ba chèo lái về phía bờ đối diện.

Nhưng ngay khi thuyền ra đến giữa hồ, một luồng lực cực lớn bất ngờ ập tới, hất tung cả con thuyền.

Mọi người rơi tõm xuống hồ.

Phía bờ bên kia, người của ba đại thế gia nhìn rõ mồn một, nếu không vì gia chủ căn dặn, bọn họ đã nhảy xuống giúp rồi.

Giờ chỉ có thể đứng trên bờ mà trông chờ.

Trong hồ, Phượng Khê và nhóm người của nàng đã bị vây kín.

Trên, dưới, trái, phải, đều là người.

Bốn phương tám hướng, trận thế vây hãm như thể giăng lưới bắt rùa.

Phượng Khê khẽ gật đầu, thản nhiên nói:

"Phục kích kỹ càng đấy chứ!

Chỉ tiếc là các ngươi ra tay hơi sớm, mà trì hoãn thêm nửa khắc nữa thì sẽ hoàn hảo hơn!

Với lại, thật ra các ngươi nên bố trí thêm vài trận pháp dưới đáy hồ từ trước, như vậy sẽ tiết kiệm được khối nhân lực đấy."

Đám người vây quanh: ". . ."

Ngươi tới đây để chịu ch/ết hay để đánh giá năng lực tổ chức của chúng ta vậy?

Một kẻ cao lớn quát:

"Đừng để bị ả ta mê hoặc! Xông lên, gi/ết hết cho ta!"

Nhưng bọn chúng nhanh chóng phát hiện một chuyện kỳ lạ: mặc dù Phượng Khê và đồng bọn đứng ngay trước mắt, nhưng lại không thể nào tiếp cận được.

"Nha đầu này giăng mê trận rồi!"

Trong lúc đám người kia còn loay hoay phá trận, Phượng Khê vẫn thong thả cất lời:

"Dù các ngươi có cải trang, ta vẫn nhận ra rõ ràng, một nửa các ngươi là người Hàn gia, nửa còn lại là người của Trường Sinh Tông!

Nhìn sơ cũng phải năm, sáu trăm người, chỉ để đối phó vài người bọn ta thôi sao? Đáng để kinh động binh lực thế này à?!

Phong chủ Hàn gia đúng là coi trọng Hoàng Phủ thế gia bọn ta quá rồi!

Không, hắn đâu chỉ nhằm vào mỗi Hoàng Phủ thế gia bọn ta. Đây là nhằm cả tứ đại thế gia đấy chứ!

Dù sao bốn nhà bọn ta cũng là cùng vinh cùng nhục.

Thế nên, hành động lần này của phong chủ Hàn gia, chẳng phải là đại diện cho ý chí của cả Trường Sinh Tông sao?

Trường Sinh Tông định xóa sổ tứ đại thế gia rồi!

Ta thật sự không hiểu nổi, chẳng lẽ bọn ta gây họa gì khiến Trường Sinh Tông chướng mắt đến vậy? Hết lần này tới lần khác nhằm vào bọn ta như thế?

Hay là… Trường Sinh Tông muốn độc chiếm cả Nam Vực?!"

Phượng Khê vừa nói, Quân Văn bên cạnh vừa ghi hình, đặc biệt nhấn mạnh gương mặt biểu cảm đầy phẫn uất của nàng và từng tên phục kích xung quanh!

Nhị trưởng lão thấy thế thì lập tức phối hợp, trưng ra vẻ mặt tức đến muốn rách cả mí mắt, như thể hận không thể cắn nát hàm răng, khiến ai nhìn vào cũng tin chắc hắn tuyệt đối không phải cùng phe với đám phục kích.

Còn Lưu Khánh Ba thì khỏi cần diễn, hắn đã run như cầy sấy từ lâu rồi.

Tuy Phượng Khê tỏ ra bình tĩnh, nhưng hắn thì chẳng thấy chút hy vọng sống nào.

Huống hồ hắn cũng nhìn ra, đám người kia không định để bất kỳ ai sống sót.

Thân là nội gián, hắn chắc chắn cũng không thoát được.

Lúc này, Kỳ Hạo quay sang hắn thì thầm:

"Lưu sư thúc à, ta không có bản lĩnh gì lớn, nhưng người thì tội nghiệt đầy mình, lát nữa nếu không còn cách nào khác, hai ta cùng tự bạo đi!

May ra còn giúp những người khác có thời gian chạy thoát!"

Lưu Khánh Ba: @#$%$@#%&!!

Muốn ch/ết thì tự đi ch/ết! Đừng kéo ta theo chứ!

Bảo sao Hứa Chí lại đối xử tốt với ngươi, thì ra hai người các ngươi đều là đồ thần kinh!

Trong lúc nói chuyện, mấy đạo trận pháp đã bị phá giải.

Phượng Khê thở dài:

"Tiêu rồi… còn ba tầng trận pháp nữa, rồi cũng sẽ bị phá nốt thôi."

Nghe vậy, bọn người vây quanh lập tức nở nụ cười đắc ý.

Mấy cái trận pháp nhỏ nhoi thế này, tưởng có thể ngăn được bọn ta chắc?

Chẳng qua chỉ giúp các ngươi sống lâu thêm một chút thôi!

Thế rồi bọn chúng nghe Phượng Khê tiếp lời:

"Haiz… ta chỉ lấy làm lạ, các ngươi sống lâu thêm một lát chẳng phải tốt hơn sao? Sao phải vội vàng chế/t như vậy?

Chẳng lẽ… là lũ yêu ở nhà đang gọi các ngươi về b.ú sữa à?!"

Đám người vây quanh: ". . ."

Loading...