Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 712

Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:28:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

712. Giờ huynh đã là một tên đồng phạm thành thục rồi đó.

Đám người đang vây khốn Phượng Khê lúc này đều nghĩ nàng bị điên, chắc nói mê do hoảng loạn quá mức.

Bởi lẽ ai có chút đầu óc thôi cũng nhìn ra, chênh lệch giữa hai bên lớn tới mức không thể tưởng nổi!

Bọn họ nắm trong tay ưu thế tuyệt đối, muốn thắng chẳng qua là vấn đề thời gian. Với tâm thế ấy, cả đám càng hăng hái phá trận nhanh hơn.

Phượng Khê vẫn cười híp mắt nhìn bọn họ hì hục, vui như đang ngắm cá cảnh trong bể.

Còn Quân Văn thì rất có tinh thần nghề nghiệp, tiếp tục ghi hình như một đạo diễn tận tụy, đặc tả kỹ càng hết khuôn mặt thất kinh đến buồn nôn của từng kẻ xông vào, đặc biệt quay cận cảnh mấy lần nét mặt đau khổ của Nhị trưởng lão.

Mà Nhị trưởng lão quả không phụ lòng kỳ vọng, diễn xuất bùng nổ chưa từng có!

Tất cả cảm xúc từ giận dữ, bất lực trước thế lực Hàn gia và Trường Sinh Tông, đến tuyệt vọng không thể bảo vệ tiểu bối, đều đổ hết lên khuôn mặt già nua của ông ta.

Cuối cùng, lớp trận pháp cuối cùng cũng bị phá!

Đám người vây khốn Phượng Khê ngay lập tức lao tới bao vây.

Theo họ tính, cùng lắm mười lăm phút nữa là có thể dọn sạch toàn bộ Phượng Khê và những người bên nàng.

Nếu không phải vì Nhị trưởng lão hơi phiền một tí, chắc họ đã hoàn thành nhiệm vụ từ lúc còn đang… ngáp ngủ.

Ngay lúc ấy, Phượng Khê thong thả cất tiếng:

"Tới giờ ăn cơm rồi!"

Vừa dứt lời, trước mặt bọn họ liền bụp bụp bụp hiện ra một đàn Hải Xà, mà dẫn đầu là một con… cá chạch?

Đám người này bình thường không giao du gì với Ma tộc nên không nhận ra đám Ngư Lạc Cuồng Bạo hay Mê Chướng Hải Xà, nhưng nhìn qua cũng đủ thấy đây là toàn hàng Hóa Thần cấp, lại còn là ma thú!

Kẻ cầm đầu sợ đến run lẩy bẩy:

"Ma… Ma thú? Ngươi... ngươi cấu kết với Ma tộc?!"

Phượng Khê bĩu môi lườm:

"Cấu kết cái đầu ngươi! Bắc Vực tụi ta với Ma tộc vốn thân thiết như một nhà, chẳng phải vừa mới ký minh ước còn gì?

Lũ hải thú này là Ma Hoàng tặng riêng cho ta đấy nhé!

Nếu thấy hữu dụng thì nuôi làm linh sủng, mà thấy vô dụng... thì để nấu lẩu ăn thịt!"

Nàng còn chưa nói hết câu, đám Hải Xà phía sau đã gào thét lao lên như vừa trúng bùa điên loạn.

Nói đùa chắc?! Nếu chủ nhân mà thấy tụi nó vô dụng rồi quăng vô nồi lẩu thì ch/ết cả đám à?

Chúng nó còn muốn sống lâu trăm tuổi cơ mà!

Tên cầm đầu vội vàng muốn truyền tin cầu cứu, ai ngờ phát hiện, không gửi đi được!

Phượng Khê cười mỉm:

"Quên nói, lúc nãy ta tiện tay mở luôn cái trận pháp chặn phù truyền tin rồi. Giờ có gào rách cổ cũng chẳng ai tới cứu ngươi đâu!"

Tên kia giờ mới hiểu ra câu "Sống thêm một lát cũng không tốt sao?" lúc nãy nàng nói, thì ra là thật lòng!

Trong cơn hoảng loạn, hắn cắn răng cầu xin:

"Ngươi biết chúng ta là người Trường Sinh Tông, cũng nên biết nếu g/iết sạch chúng ta sẽ có hậu quả lớn thế nào.

Chúng ta nguyện ý đầu hàng, ngươi có thể lấy chúng ta làm điều kiện để đàm phán với Trường Sinh Tông."

Phượng Khê cười tít mắt:

"Người sống nào có giá trị bằng người ch/ết? Các ngươi mà ch/ết rồi, ta muốn nói sao chẳng được, không ai đối chứng!

Được rồi, ta còn đang đói bụng chờ ăn trưa. Mấy người mau đi đầu thai cho sớm!"

Nói xong nàng liền ngậm miệng, thản nhiên đứng xem chiến trận như một vị đạo trưởng ra tay trừ yêu.

Dù đối phương đông người, tu vi cũng ổn, nhưng đây là trong nước, đòi đấu với đại quân Hải Xà á? Còn lâu!

Huống chi còn có cả con Ngư Lạc Cuồng Bạo, ác quái số một vùng biển!

Tên này lúc này đang dốc toàn lực thể hiện bản thân, vì chỉ khi gây ấn tượng mạnh mới mong được chủ nhân cho ăn Hóa Giao Thảo, ăn đủ rồi mới có hy vọng hóa giao, hóa xong mới thoát khỏi số kiếp bị lôi điện chích m.ô.n.g mỗi ngày!

Chuyện nó là cá chạch chứ không phải Hải Xà ấy hả? Xin lỗi, nó chọn cách ngó lơ.

Có chí thì nhất định sẽ hóa giao! Nó tin thế!

Nhị trưởng lão nhìn cảnh tượng phía trước nghiêng hẳn về một bên, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-712.html.]

"Tạ ơn Kim Vũ Điêu!"

Nếu không nhờ đám đó đột nhiên xuất hiện, ông đây chắc cũng thành ba ba Hải Xà rồi!

Lúc trước Hàn phong chủ bàn chuyện mai phục ở Lam Kính Hồ, ông còn tưởng chắc thắng. Giờ xem lại… đúng là trò cười!

Lưu Khánh Ba thì bị dọa tới mức đứng đơ như tượng.

Trong mắt hắn lúc này, Phượng Khê chẳng khác gì một sát thần nhập thể!

Còn Kỳ Hạo ngoài sợ hãi ra thì… vui mừng khôn xiết!

Tốt quá rồi!

Hắn không cần phải tự bạo nữa!

Ch/ết kiểu đó thì có gì hay? Nếu còn sống được thì tất nhiên hắn không muốn c/hết!

Lúc này, Quân Văn tiến đến cạnh Phượng Khê, ghé tai thì thào:

“Tiểu sư muội, ta quay hết cả hiện trường rồi. Lúc nào cần, ta sẽ chọn ra đoạn nào có lợi cho ta với muội, còn lại thì xóa sạch không để lại dấu vết.”

Phượng Khê gật gù đầy hài lòng:

“Ngũ sư huynh, làm tốt lắm! Giờ huynh chính là một đồng lõa thành thục chính hiệu!”

Quân Văn nhướng mày đắc ý:

“Phải rồi! Ta với muội hợp tác làm chuyện mờ ám đâu phải ngày một ngày hai!”

Mấy người Nhị trưởng lão: … Đây là tổ hợp hổ sói gì vậy trời?!

Phía bên bờ, người của ba đại thế gia thấy mặt hồ sôi lên ùng ục, tim lập tức nhảy lên tới cổ.

Đến khi trông thấy mặt nước loang ra một mảng đỏ tươi thì chẳng còn ai nghĩ đến việc giả vờ bình tĩnh nữa, tất cả đều nhao nhao chạy tới mép nước.

Không lẽ… không ai sống sót?

Phượng Khê bọn họ liệu có qua nổi không?

Nhưng mà vì lệnh của gia chủ, bọn họ cũng đành đứng im bên bờ chờ đợi.

Một lúc sau, mặt hồ dần yên ắng trở lại, vệt đỏ cũng tan ra, nước lại chuyển về màu lam.

Ngay sau đó, từng người bắt đầu trồi đầu khỏi mặt nước.

Tuy khoảng cách khá xa, nhưng người của ba đại thế gia vẫn nhận ra đó chính là nhóm Phượng Khê.

Lập tức cả đám mừng đến suýt bật khóc!

Có điều, Phượng Khê bọn họ an toàn không sao, vậy còn mấy trăm người kia?

Chạy thoát?

Hay là… ch/ết cả rồi?

Chắc là chạy thoát chứ nhỉ? Dù gì cũng mấy trăm người, Phượng Khê có giỏi cỡ nào thì cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy giế/t sạch được…

Cả đám đang loay hoay suy đoán thì bên kia, Phượng Khê đã ung dung leo lên lại chiếc thuyền nhỏ ban đầu.

Thậm chí còn quay đầu về phía họ, ôm quyền chào hỏi rất chi là khách khí.

Bỗng có người kinh hô:

“Trên hông Phượng Khê đeo cái gì thế? Sao trông giống nhẫn trữ vật vậy?!”

“Giống cái gì! Chính là nhẫn trữ vật đấy! Mà là… mấy trăm cái liền!”

Cả bờ hồ lập tức rơi vào trầm mặc.

Không cần đoán cũng biết, đám kia chắc chắn đã đi gặp tổ tông.

Nếu không chế/t, làm gì có chuyện nhẫn trữ vật lại rơi hết vào tay Phượng Khê?

Nàng ta… làm sao mà làm được chuyện đó?

Trên chiếc thuyền nhỏ, Nhị trưởng lão cũng trầm mặc không nói nên lời.

Lúc này ông cũng đã nhìn thấy người của ba đại thế gia bên kia.

Chỉ cảm thấy mình như một thằng ngốc to đùng!

Phượng Khê người ta không những bản lĩnh đầy mình, mà còn âm thầm bố trí cả ổ phục binh từ phía ba đại thế gia. Kế hoạch của ông và Hàn phong chủ muốn thành công thì đúng là chỉ có… gặp qu/ỷ!

Không nói thêm gì nữa, chỉ có thể dâng trọn lòng biết ơn lên tám đời tổ tông của Kim Vũ Điêu mà thôi!

Loading...