Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 713

Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:28:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

713. Các ngươi đang nói cái gì vậy?

Phượng Khê từ tốn thu hết những chiếc nhẫn trữ vật bên hông vào túi.

Nàng không phải đang khoe khoang, mà là cố ý để người của ba đại thế gia yên tâm.

Người đều đã ch/ết, một tên cũng chẳng chạy thoát.

Sau khi thu dọn xong, tin tức đã được những người trên bờ nhanh chóng truyền đến tai bốn vị gia chủ, lúc này nàng mới lấy phù truyền tin ra.

"Gia gia, bọn chúng vừa mới chính miệng thừa nhận là người của Hàn gia và Trường Sinh Tông. Giờ chúng ta có thể danh chính ngôn thuận tới Trường Sinh Tông đòi một lời giải thích rồi.

Còn về đám người kia, đương nhiên là bị viện quân của chúng ta tiêu diệt.

Phần lớn đều chế/t không toàn thây, chỉ còn vài t.h.i t.h.ể còn nguyên vẹn, đủ để xác định thân phận của bọn chúng.

Ngoài ra, con còn dùng Lưu Ảnh Thạch ghi lại bằng chứng quan trọng, không sợ bọn họ chối cãi."

Tuy phía bên kia, bốn vị gia chủ đều rõ ràng là do Phượng Khê ra tay xử lý hết, nhưng chẳng ai vạch trần lời nói dối này.

Cháu gái nói sao thì là vậy.

Đừng nói là viện quân làm, bảo là bốn lão gia họ tự tay gi/ết, họ cũng có thể nghĩ ra được lý do hợp tình hợp lý!

editor: bemeobosua

Sau khi thu xếp mọi chuyện đâu vào đấy, Phượng Khê mới quay sang nói với nhị trưởng lão và những người còn lại:

"May nhờ có người của ba đại thế gia hỗ trợ, bằng không bọn ta chắc chắn đã bỏ mạng trong tay đám người kia."

Nhị trưởng lão lập tức hiểu ý nàng, biết nàng không muốn để lộ chuyện liên quan đến đàn Hải Xà, liền phụ họa ngay:

"Đúng vậy, nếu không có bọn họ kịp thời xuất hiện, e rằng chúng ta đã không còn mạng mà quay về."

Lưu Khánh Ba phản ứng chậm hơn một chút, suy nghĩ xong cũng nhanh chóng nói theo:

"Phải đó, là người của ba đại thế gia đánh cho bọn chúng trở tay không kịp, hơn nữa bọn chúng còn quá khinh địch, nên mới bị diệt sạch."

Kỳ Hạo thì ngơ ngác như người mất hồn.

"Các người đang nói cái gì vậy? Sao ta nghe chẳng hiểu gì cả? Đám đó không phải bị Hải Xà ăn sạch rồi sao? Thì liên quan gì đến ba đại thế gia?"

Phượng Khê cười toe toét:

"Kỳ sư huynh, ta thấy tinh thần huynh có chút mệt mỏi, ta có viên đan dược bổ thần thức, huynh uống đi!"

Kỳ Hạo từ chối không được, đành nhận lấy rồi nuốt xuống.

Và rồi... phát điên tại chỗ.

Lưu Khánh Ba suýt nữa thì hồn bay phách lạc!

Nàng đến Kỳ Hạo còn dám ra tay độc như vậy, nếu là ta thì...

Không dám nghĩ, thực sự không dám nghĩ!

Hắn lập tức bắt đầu bày tỏ lòng trung thành, vừa quỳ vừa khóc lóc nức nở, còn đem hết tất cả những chuyện mờ ám từng làm trong đời khai sạch.

Ngay cả chuyện hồi nhỏ hắn tè ra quần rồi đổ thừa cho đại sư huynh Hứa Chí cũng thú nhận luôn.

Phượng Khê: “…”

Nàng lười giải thích cho hắn hiểu rằng đan dược chỉ khiến Kỳ Hạo tạm thời phát điên vài ngày, mục đích là để xóa trí nhớ mấy ngày gần đây.

Hắn muốn hiểu nhầm thì cứ để hắn hiểu nhầm vậy.

Sau khi mấy người lên bờ, chẳng mấy chốc đã đến trước sơn khẩu của Vô Nguyên Tông.

Nói là "sơn khẩu" cho oai, chứ thực ra ngọn núi trước mặt không cao mấy, chỉ là chiếm diện tích khá lớn, mà lại toàn là núi hoang rừng rậm.

Ngoài trừ chủ phong, chỗ khác linh khí cực loãng, đến yêu thú còn không buồn ở lại, sau núi chỉ có mấy con gà xích vũ, thỏ phong nhận... toàn loại yêu thú cấp thấp.

Hai tên đệ tử canh cổng thấy Lưu Khánh Ba liền lộ vẻ khó xử.

"Lưu sư thúc, chưởng môn có lệnh, nếu ngài trở về thì lập tức áp giải tới phòng nghị sự chờ xử lý. Mong ngài phối hợp một chút."

Lưu Khánh Ba vì có Phượng Khê bên cạnh nên cũng không dám làm cao, miễn cưỡng cười nói:

"Chuyện của ta cứ để sau, sư phụ ta xử sao cũng được, các ngươi mau vào báo một tiếng, nói rằng... nói rằng..."

Hắn lúng túng. Giới thiệu thân phận Phượng Khê thế nào cho oách đây?

“Tiểu sư muội của Hoàng Phủ Viêm?”, nghe có vẻ chẳng nổi bật gì!

Quân Văn tinh ý nhắc:

"Tiểu sư muội của ta là sứ giả Bắc Vực, cháu gái của gia chủ tứ đại thế gia."

Lưu Khánh Ba nghe vậy lập tức tiếp lời:

"Đúng đúng, mau báo rằng sứ giả Bắc Vực, cháu gái của bốn vị gia chủ Phượng Khê tới chơi!"

Nhị trưởng lão: “…”

Không phải, ngươi quên ta thì thôi, còn quên luôn đứa cháu ngoại ruột của Diệp Vĩnh Niên đang đứng đây à?

May mà Phượng Khê nhắc khẽ một câu, Lưu Khánh Ba mới bổ sung:

"À à, còn có cả cháu ngoại của lão sư phụ hắn, Hoàng Phủ... Ờ, Cảnh Viêm cũng tới!"

Hắn định nói là "Hoàng Phủ Viêm", nhưng nhớ lại lúc trước Quân Văn toàn gọi là "Cảnh Viêm", đoán chắc đối phương không thích bị gọi đầy đủ như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-713.html.]

Thật ra hắn hoàn toàn có thể trực tiếp liên hệ với Diệp Vĩnh Niên, nhưng lại sợ đối phương đang nổi nóng, nghe thấy giọng hắn thì lại lôi ra trút giận, lúc đó có khi mất mạng thật.

Không phải hắn muốn cẩn thận như thế, mà là từng chi tiết nhỏ lúc này đều có thể quyết định sống ch/ết, không cẩn thận không được!

Rất nhanh sau đó, một trung niên nhân bước nhanh ra, chính là đại đệ tử của Diệp Vĩnh Niên: Hứa Chí.

Lưu Khánh Ba vội vàng chạy tới nghênh đón.

Hứa Chí suýt nữa tưởng Lưu Khánh Ba bị người khác đoạt xác!

Bởi vì ngày thường Lưu Khánh Ba lúc nào cũng bày ra bộ mặt khó ưa, mặt mũi cau có, cho nên đây là lần đầu tiên thấy hắn tỏ ra ân cần với người khác như vậy.

“Sư huynh, huynh phải tính toán cho kỹ đấy!

Mau nhìn đi, vị này chính là Phượng Khê, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cực kỳ lợi hại…”

Ánh mắt Hứa Chí lại rơi lên người Cảnh Viêm.

Vì đôi mắt của Cảnh Viêm rất giống với Diệp Thanh Thanh, nên ông đoán đây chính là con trai của nàng.

editor: bemeobosua

Lưu Khánh Ba thấy Hứa Chí cứ nhìn chằm chằm vào Cảnh Viêm, tức đến mức trong bụng mắng thầm không thôi:

Tên thô lỗ này!

Ta đã nói huynh vốn không hợp làm chưởng môn mà!

Ta nhắc nhở rõ ràng như thế rồi, vậy mà huynh vẫn không biết cái nào nhẹ cái nào nặng sao?!

Lúc này, Cảnh Viêm bước lên hành lễ với Hứa Chí:

“Hứa sư thúc.”

Thực ra cả Hứa Chí lẫn Lưu Khánh Ba đều lớn hơn Diệp Thanh Thanh, Cảnh Viêm đáng lẽ phải gọi là sư bá mới đúng.

Nhưng trước đó Phượng Khê đã gọi là sư thúc, nên hắn cũng gọi theo luôn.

Hứa Chí đỏ cả khóe mắt.

“Tốt, tốt… không ngờ con đã lớn thế này rồi.”

Quân Văn và Phượng Khê cũng bước tới chào hỏi Hứa Chí.

Hứa Chí lấy lại tinh thần, đáp lại vài câu xã giao, nhưng nhìn vẫn hơi thất thần.

Phượng Khê liền hỏi: “Hứa sư thúc, chẳng hay có phải bệnh tình của Diệp chưởng môn lại tái phát không?”

Hứa Chí hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu:

“Hôm nay là sinh nhật sư muội, có lẽ sư phụ lại nhớ đến nàng, nên bệnh tình mới nặng thêm.”

Chính vì lý do này, Hứa Chí mới không lập tức báo tin Cảnh Viêm tới cho Diệp Vĩnh Niên, mà muốn tự mình đến xem tình hình trước.

Phượng Khê lập tức nói: “Hứa sư thúc, chỗ con có một viên đan dược tốt nhất, chi bằng chúng ta đi thăm Diệp chưởng môn ngay bây giờ?”

Hứa Chí lúc này cũng chẳng còn gì để mất, đành thử liều một phen, hơi do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.

Mọi người lập tức theo ông đi vào bên trong.

Chỉ còn nhị trưởng lão bị bỏ lại phía sau: “…”

Ta đây là nhị trưởng lão cơ mà, ngươi không nhìn thấy ta sao?

Dù gì cũng phải gật đầu chào một cái cho phải phép chứ?!

Nhưng làm sao ông biết được, Hứa Chí lúc này đang rối như tơ vò, đến cả Kỳ Hạo đứng đó ông cũng không để ý, huống gì là ông.

Vô Nguyên Tông cũng chẳng rộng lớn gì, nên mọi người nhanh chóng đến sân viện của Diệp Vĩnh Niên.

Vừa bước vào sân, đã nghe thấy mùi thuốc nồng nặc, đủ thấy Diệp Vĩnh Niên đã nằm liệt giường một thời gian.

Phượng Khê nói với Hứa Chí: “Trước mắt đừng để Tứ sư huynh và mọi người khác vào vội, để con vào một mình thôi, tránh kích động Diệp chưởng môn.

Chờ khi người ổn định rồi, mọi người vào sau cũng chưa muộn.”

Hứa Chí thấy lời nàng có lý, liền gật đầu đồng ý.

Thế là ông để mọi người chờ ngoài sân, rồi dẫn Phượng Khê vào trong phòng.

Gian ngoài không có ai, đợi vén rèm bước vào gian trong thì thấy một bà lão đang lau nước mắt, còn trên giường là một ông lão gầy trơ xương nằm đó.

Xương má hóp sâu, hai mắt nhắm nghiền, nếu không phải lồng n.g.ự.c còn hơi phập phồng, thì thật sự giống như đã tắt thở rồi.

Diệp lão phu nhân thấy Hứa Chí dẫn theo một cô bé bước vào, liền kinh ngạc ra mặt.

Chưa kịp hỏi, Hứa Chí đã nói: “Đây là lang trung ta mời đến.”

Diệp lão phu nhân: “…”

Ngày thường thấy ngươi cũng coi như đáng tin, sao giờ lại làm chuyện khó hiểu thế này?!

Dù có mời thầy thuốc, cũng phải mời người lớn tuổi một chút chứ, mời một tiểu nha đầu tới thì được việc gì chứ?!

Bà còn đang định hỏi cho rõ ràng, thì Phượng Khê đã bước tới bên giường, lấy ra một cây ngân châm đ.â.m vào ngón tay Diệp chưởng môn, rồi cúi đầu lắng nghe.

Trong đan điền của nàng, năm cây linh căn vốn đang giả vờ ốm liền lập tức bật dậy!

Đến lúc thi triển tài năng rồi!

Thú hạch từ bốn phương tám hướng cũng ùn ùn kéo đến!

Loading...