Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 714

Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:28:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

714. Đại cữu cữu

Năm cây linh căn tỏ vẻ hết sức ân cần, Phượng Khê rất nhanh đã xác định Diệp Vĩnh Niên trúng phải một loại độc mãn tính. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ khiến cơ thể ngày càng suy yếu.

Loại độc này chắc chắn đã tích tụ nhiều năm, bình thường còn có thể duy trì, nhưng do uống thuốc bổ mà đồ đệ quý của ông ta đưa, lại khiến bệnh tình nặng thêm.

Độc này với người thường thì có lẽ rất khó giải, nhưng với Phượng Khê thì lại là chuyện nhỏ như lông hồng.

Nàng tiện tay lấy ra một viên đan dược từ trong túi trữ vật, viên nào cũng có thể giải được độc này.

Vì cơ thể Diệp Vĩnh Niên đã quá suy yếu, Phượng Khê không dùng loại giải dược quá mạnh, mà chọn thuốc có hiệu quả ôn hòa hơn.

Ngoài ra còn phối thêm vài loại đan dược bổ dưỡng cho thân thể và thần thức.

Diệp lão phu nhân thấy Phượng Khê chỉ quẹt một ngón tay đã lôi ra thuốc cho ông nhà uống, dĩ nhiên là không yên tâm.

Bà định mở miệng ngăn cản, nhưng chẳng hiểu sao nhìn tiểu cô nương này lại có vẻ… rất đáng tin.

Thế là khi Phượng Khê bảo bà giúp đỡ đút thuốc cho Diệp Vĩnh Niên, bà cứ thế mơ màng gật đầu đồng ý.

Thuốc đút xong rồi, bà mới sực tỉnh lại.

…Vừa nãy bà bị ma làm à?!

Thật ra là Phượng Khê dùng Hào Quang Thánh Nhân kết hợp một ít bột thuốc khiến lòng người thả lỏng.

Nàng làm vậy để tránh rắc rối, bởi nếu phải tranh cãi với lão thái thái thì quá mất thời gian.

Lúc này, một người đàn ông trung niên bưng thuốc bước vào, chính là con trai trưởng của Diệp Vĩnh Niên, Diệp Thanh Huy.

Vừa thấy Phượng Khê, Diệp Thanh Huy hơi sững sờ:

“Mẹ, vị này là?”

Diệp lão phu nhân nhìn sang Hứa Chí:

“Là sư huynh con mời thầy thuốc tới.”

Diệp Thanh Huy:

“…”

Là tai hắn nghe nhầm hay thế sự đảo điên thế này?

Dù có mời thầy thuốc thì cũng nên tìm người có tuổi chút chứ, sao lại là một tiểu cô nương?

Hứa Chí thấy Diệp Vĩnh Niên vẫn còn hôn mê, bèn hạ giọng kể lại mọi chuyện.

Diệp lão phu nhân chụp lấy áo Hứa Chí:

“Ngươi nói cái gì?! Nhi tử con bé Thanh Thanh đến à?!”

Thấy Hứa Chí gật đầu, lão thái thái lập tức sốt ruột muốn ra ngoài đón người.

Diệp Thanh Huy trước tiên gật đầu chào Phượng Khê, rồi nói với mẹ:

“Mẹ, mẹ đừng vội, để con ra ngoài xem trước.

Không phải con nói khó nghe, nhưng nhị sư huynh làm việc chẳng đáng tin cho lắm, biết đâu có chuyện gì mờ ám.

Hơn nữa bên cha cũng cần có người trông, để con ra xem sao. Nếu đúng là nhi tử của con bé Thanh Thanh, con sẽ đưa nó vào.”

Phượng Khê nghĩ bụng: Cuối cùng Vô Nguyên Tông cũng có người bình thường!

Lưu Khánh Ba khỏi bàn, còn Hứa Chí thì đúng là kẻ hồ đồ, không hỏi han gì đã lôi người thẳng vào trong.

Diệp Thanh Huy tuy tu vi chẳng ra gì, nhưng ít ra đầu óc vẫn còn dùng được.

Diệp lão phu nhân nghe con nói, nhìn tướng công đang hôn mê trên giường, cũng không cố chấp nữa.

Hứa Chí muốn đi cùng Diệp Thanh Huy, nhưng bị khéo léo giữ lại.

Phượng Khê nhìn cái vẻ khờ khạo cứng đầu của Hứa Chí mà không biết nên cười hay khóc.

Rõ ràng Diệp Thanh Huy không yên tâm để một người ngoài như nàng ở lại phòng, nên mới để Hứa Chí ở lại trông chừng.

Tiếc là Hứa Chí chẳng hiểu ra gì cả.

Lúc này nàng mới phần nào hiểu vì sao Lưu Khánh Ba hay càu nhàu.

Diệp Vĩnh Niên thà giao chức chưởng môn cho khúc gỗ như Hứa Chí còn hơn giao cho hắn, chẳng trách trong lòng hắn thấy bất công.

Diệp Thanh Huy ra sân, liền thấy nhóm người của Lưu Khánh Ba.

Lưu Khánh Ba cười hớn hở giới thiệu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-714.html.]

“Thanh Huy, để ta giới thiệu một chút. Đây là nhi tử của tiểu sư muội, tên là Cảnh Viêm, còn đây là ngũ sư đệ của nó, Quân Văn.

Viêm Nhi, đây là đại cữu cữu của con đấy.”

Cảnh Viêm và Quân Văn bước lên hành lễ, Diệp Thanh Huy chắp tay đáp lễ, nói vài câu khách sáo.

Sau đó, hắn nhìn về phía một vị trưởng giả:

“Vị này là…?”

Nhị trưởng lão cay cay sống mũi.

Không dễ dàng gì! Cuối cùng cũng có người nhận ra ta là nhị trưởng lão tầm cỡ thế này!

Lúc này Lưu Khánh Ba mới sực nhớ ra mình quên giới thiệu nhị trưởng lão, nhưng hắn cũng không quá để tâm, dù sao hai người bọn họ đều là “gián điệp”, đều phải co đầu rụt cổ mà sống.

Nghe nói trước mặt là nhị trưởng lão của Hoàng Phủ thế gia, Diệp Thanh Huy vội vàng hành lễ.

Tuy trong lòng hắn rất bất mãn với Hoàng Phủ thế gia vì chuyện của Diệp Thanh Thanh, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ phép.

Ngay sau đó hắn liền để ý thấy Kỳ Hạo, đứa nhỏ này sao trông như bị điên vậy?

…À đúng rồi, mấy tên đồ đệ của Lưu Khánh Ba đâu rồi?

editor: bemeobosua

Tuy trong lòng đầy rẫy nghi vấn, nhưng vì lão phu nhân nhà họ Diệp vẫn đang chờ trong phòng, Diệp Thanh Huy vẫn giữ lễ phép, khách khí dẫn mọi người vào.

Chỉ là hắn không để họ đi sâu vào bên trong mà mời ngồi ngay tại phòng ngoài, còn dặn người mang trà bánh lên chiêu đãi.

Trong phòng, lão phu nhân nghe thấy tiếng động, liền vội vàng vén rèm bước ra.

Vừa nhìn thấy Cảnh Viêm, bà lập tức rơi nước mắt đầm đìa.

“Đứa nhỏ khổ mệnh của ta, mau lại đây để bà ngoại nhìn một chút.”

Cảnh Viêm vừa định bước lên hành lễ, thì đã bị lão phu nhân nhào đến ôm chặt lấy, bà òa khóc nức nở.

Cảnh Viêm vốn không quen tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng lần này hắn không tránh né, mặc kệ cho bà ôm chặt lấy mình.

Vì hắn nhìn ra được, tình cảm của lão phu nhân là chân thật từ đáy lòng, chứ không phải loại giả tạo, khách sáo như của gia chủ Hoàng Phủ gia.

Lão phu nhân nhớ tới đứa con gái út đã mất tích nhiều năm, lại thêm gần đây thân thể không khoẻ, tinh thần suy sụp, khóc một hồi thì càng lúc càng thương tâm, cuối cùng khóc đến mức lịm đi.

Phượng Khê nghe tiếng động trong phòng, vội bước ra, đút cho bà một viên đan dược, lão phu nhân lúc này mới từ từ tỉnh lại.

Vừa tỉnh, bà lại nắm c.h.ặ.t t.a.y Cảnh Viêm không buông, vừa hỏi han, vừa lấy điểm tâm định đút cho hắn ăn.

Cảnh Viêm: “……”

Bà định coi hắn như đứa trẻ ba tuổi đấy à?!

Dù vậy, hắn vẫn hiểu được tâm trạng của lão phu nhân, trên gương mặt xưa nay luôn bình lặng của hắn giờ cũng có thêm chút ấm áp.

Một lát sau, Hứa Chí phấn khởi chạy ra: “Sư phụ tỉnh rồi!”

Phượng Khê lập tức đi vào xem tình hình, thấy Diệp Vĩnh Niên sắc mặt cũng khá hơn nhiều, bèn ra hiệu cho Hứa Chí tóm tắt mọi chuyện đã xảy ra.

Sau khi được nghe kể, Diệp Vĩnh Niên liền cảm tạ Phượng Khê, rồi bảo Hứa Chí mời mọi người vào.

Vừa thấy Nhị trưởng lão, Diệp Vĩnh Niên định từ trên giường bước xuống, khiến Nhị trưởng lão hoảng hốt xua tay nói vài câu khách sáo để can ngăn.

Đùa gì chứ, nếu ông có chuyện gì không hay, thì e là lão cũng không yên thân nổi.

Diệp Vĩnh Niên nhìn thấy Cảnh Viêm thì lập tức nhớ đến Diệp Thanh Thanh, viền mắt đỏ hoe:

“Đứa nhỏ ngoan, con chịu khổ rồi!”

Cảnh Viêm thấy lòng ấm lại, bước đến cạnh giường, quỳ xuống dập đầu:

“Con chào ông ngoại.”

Thực ra ban nãy hắn cũng muốn dập đầu với lão phu nhân, chỉ là bà ấy đã nhào đến ôm chặt lấy hắn trước rồi.

Thấy Cảnh Viêm hiểu chuyện như vậy, Diệp Vĩnh Niên cuối cùng cũng không kìm được cảm xúc, nước mắt trào ra, kéo hắn ngồi bên giường, hỏi han tình hình suốt mấy năm qua.

Phượng Khê đang thắc mắc sao vẫn chưa thấy người con trai thứ hai của Diệp Vĩnh Niên, Diệp Thanh Trì, thì bên cạnh đã vang lên tiếng khóc nức nở.

Quay đầu nhìn qua, liền thấy Quân Văn đang dùng tay áo lau nước mắt, khóc đến mức nấc nghẹn từng hồi.

Bị Phượng Khê nhìn chằm chằm, hắn nghẹn ngào nói:

“Cảm động quá! Ta thật lòng mừng cho Cảnh lão tứ, từ nay về sau hắn có người thân rồi!

Không giống ta, ngần ấy năm rồi, đến cả cha mẹ mình là ai ta còn chẳng biết, nói gì đến ông bà ngoại...”

Phượng Khê: “……”

Loading...