Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 715

Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:28:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

715. Tiểu sư muội, cha mẹ muội đâu?

Phượng Khê không tỏ ra mấy thành ý khi an ủi Quân Văn:

“Cha sinh con gái này, mạng có thì rồi sẽ gặp lại, mạng không thì có cưỡng cầu cũng vô ích.”

Quân Văn: “……”

Đến lúc này hắn mới chợt nhận ra, từ trước đến giờ mình chưa từng hỏi qua thân thế của Phượng Khê. Hắn chỉ biết nàng từng bị Thẩm Chỉ Lan gài bẫy ở Hỗn Nguyên Tông, chứ chưa từng nghe nàng nhắc gì về cha mẹ.

Vì vậy, hắn hỏi:

“Tiểu sư muội, cha mẹ muội đâu?”

Phượng Khê lắc đầu:

“Không biết.”

Câu này là thật lòng. Ký ức của nguyên chủ vốn đã bị thiếu một đoạn, khi bắt đầu có ký ức thì nàng đã ở Hỗn Nguyên Tông rồi.

Sau này nàng từng hỏi Bách Lý Mộ Trần, Bách Lý Mộ Trần cũng thật sự phái người đi điều tra.

Nghe nói năm đó nàng tự mình đến tham gia khảo hạch nhập môn của Hỗn Nguyên Tông, rồi được nhận làm đệ tử ngoại môn.

Trên biểu mẫu đăng ký cũng không có thông tin gì có giá trị.

Phượng Khê không mấy bận tâm đến thân thế của mình, dẫu sao nàng cũng chẳng phải nguyên chủ. Trong mắt nàng, Tiêu Bách Đạo mới chính là phụ thân.

Năm vị sư huynh kia, chính là ca ca nàng.

Có bọn họ là đủ rồi.

Huống hồ nàng còn có cả... hai mươi tư sư phụ cùng một chuỗi "gia gia" nữa kìa.

Diệp Vĩnh Niên trò chuyện với Cảnh Viêm được một lát thì tinh thần đã đuối, Diệp Thanh Huy lập tức nói đã chuẩn bị cơm ngon, mời mọi người đến nhà ăn dùng bữa.

Phượng Khê thầm thắc mắc, Diệp Thanh Huy là người làm việc cực kỳ chín chắn, dù tu vi kém hơn một chút thì Diệp Vĩnh Niên cũng nên truyền vị trí chưởng môn cho hắn mới phải. Sao cuối cùng lại để cho Hứa Chí?

Trong bữa cơm, Cảnh Viêm hỏi ra thắc mắc trong lòng Phượng Khê:

“Đại cữu, sao không thấy Nhị cữu đâu?”

Diệp Thanh Huy thở dài:

“Ông ngoại ngươi bệnh nặng thêm, hắn sốt ruột nên đi hái thuốc sau núi, đã đi hai ngày rồi.

Ta vừa cho người truyền tin, chắc cũng sắp về.”

Phượng Khê có phần buồn bực. Dựa theo lời Lưu Khánh Ba kể thì sau núi Vô Nguyên Tông linh khí khô cằn, đừng nói linh thảo cấp cao, ngay cả loại cấp Huyền cũng chẳng có. Vậy Diệp Thanh Trì đi hái cái gì?

Lưu Khánh Ba vẫn luôn chờ cơ hội thể hiện, nhanh chóng lên tiếng giải thích:

“Sau núi Vô Nguyên Tông tuy không có linh thảo gì cao cấp, nhưng có một mảnh đất quanh năm ẩm ướt, thỉnh thoảng mọc lên một loại rêu phong lạ.

Dù không biết tên gọi là gì, nhưng ăn vào có thể giúp đầu óc tỉnh táo hơn một chút.

Sư phụ ta ngày thường hay dùng loại rêu này pha trà uống, khi mệt mỏi thì đem pha thêm vào thuốc.

Có lẽ sư đệ Thanh Trì chính là đi hái loại rêu đó.

Có điều loại này số lượng ít, lại khó hái, mỗi lần cũng chỉ đủ sư phụ dùng vài hôm.”

Phượng Khê nghe xong, trong lòng bỗng nảy ra một suy đoán... hết sức “kỳ quái”:

Diệp Vĩnh Niên bị trúng độc… chẳng lẽ là do cái loại rêu này?!

Nếu đúng như vậy, chẳng phải là... tự mình hạ độc mình?!

Ăn cơm xong, Phượng Khê liền bảo muốn nhìn thử loại rêu mà Lưu Khánh Ba vừa nói.

Diệp Thanh Huy liền tìm ít bã rêu còn lại đưa cho nàng.

Vừa mới cầm vào tay, năm cây linh căn trong đan điền liền bắt đầu... dập đầu.

Phượng Khê: “……”

Xem ra, loại rêu này đúng là của quý rồi, chứ không năm cây "cẩu linh căn" kia sao lại nịnh nọt nhiệt tình như vậy.

Có điều, quý thì quý, chưa chắc đã phù hợp để dùng trực tiếp.

Diệp Vĩnh Niên khả năng lớn là do dùng loại rêu này quá lâu, nên mới trúng độc.

Sau khi vật vã giao tiếp với năm cây linh căn một hồi, Phượng Khê xác nhận suy đoán của mình:

Loại rêu này đúng là có tác dụng làm tỉnh táo, nhưng nếu không phối hợp thêm dược thảo khác thì sẽ mang độc tính nhẹ.

Diệp Vĩnh Niên dùng lâu ngày, mới dẫn tới bệnh tình kéo dài mãi không dứt.

Phượng Khê nhất thời không biết nên nói gì.

Quả nhiên cổ nhân nói không sai, thuốc không thể tùy tiện ăn bậy được!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-715.html.]

Khi Phượng Khê nói ra kết luận này, Lưu Khánh Ba lập tức khóc rống lên.

Cuối cùng hắn cũng rửa được nỗi oan của mình!

Hắn thực sự chỉ cho sư phụ thuốc bổ thôi mà!

Đáng tiếc là, ở đây không một ai phản ứng với hắn, đến cả Kỳ Hạo điên điên khùng khùng cũng lười liếc hắn một cái.

Đúng lúc ấy, Diệp Thanh Trì trở về.

Vừa nhìn thấy Diệp Thanh Trì, Phượng Khê rốt cuộc tin một chuyện, quả nhiên cháu ngoại là phiên bản nhỏ của cữu cữu.

Trên người Diệp Thanh Trì có loại khí chất xa cách, lãnh đạm y hệt Cảnh Viêm.

Chỉ là, vì nguyên thần từng bị tổn hại nên trên người Cảnh Viêm thêm phần u ám.

Tuy Diệp Thanh Trì ít bộc lộ cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy Cảnh Viêm, mắt hắn vẫn đỏ hoe.

editor: bemeobosua

Sau một hồi rối ren như vậy, sắc trời cũng đã ngả chiều.

Phượng Khê xem xét tình hình của Diệp Vĩnh Niên thêm lần nữa, rồi mới theo sắp xếp của Diệp Thanh Huy mà về phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng, tuy bài trí có phần đơn sơ nhưng sạch sẽ đến bất ngờ.

Phượng Khê cũng thấy hơi mệt, rửa mặt qua loa rồi chuẩn bị đi nghỉ.

Lúc này, trong thức hải vang lên giọng của Mộc Kiếm:

“Chủ nhân, hôm nay sao ngài không hỏi xem trong lá thư Diệp Thanh Thanh gửi trước đó viết những gì? Nàng và Hàn thị rốt cuộc đã đạt được thỏa thuận gì vậy?”

Phượng Khê ngáp một cái: “Diệp chưởng môn sức khỏe quá yếu, ta sợ ông ấy bị kích động. Đợi thân thể ông ấy ổn định lại rồi hỏi sau cũng không muộn.”

Mộc Kiếm lập tức bắt đầu thổi cầu vồng, khen ngợi Phượng Khê suy nghĩ chu đáo, tâm địa lương thiện, rồi thì này nọ lọ chai lọ mắm không dứt.

Sau đó lại nói tiếp:

“Chủ nhân, ngài nói xem, vị Hàn phong chủ kia liệu có sắp đặt gì trong Vô Nguyên Tông không?

Bằng không thì ngày mai ngài hỏi thử hai huynh đệ Diệp gia với cả Diệp lão phu nhân, hỏi xong rồi chúng ta đi luôn cho sớm. Tránh để dây mơ rễ má lằng nhằng.”

Ánh mắt Phượng Khê khẽ lóe lên: “Nói thật đi, ngươi đang giấu ta chuyện gì?”

Nếu không có chuyện gì, với tính hay hóng chuyện của Mộc Kiếm thì sao lại giục nàng rút lui nhanh thế?

Mộc Kiếm cuống quýt cãi:

“Ta, ta thì có chuyện gì mà giấu ngài chứ!

Ta chỉ là nghĩ cho sự an toàn của ngài thôi mà, nếu ngài thấy lời ta nói không đúng thì coi như ta chưa nói gì cả cũng được…”

Phượng Khê: “Một… hai…”

Chữ “ba” còn chưa kịp thốt ra, Mộc Kiếm đã luống cuống nịnh nọt:

“Chủ nhân, ngài đúng là tinh thông thuật bói toán, chuyện gì cũng không giấu được ngài!

Thật ra cũng không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là ta thấy phong thủy của Vô Nguyên Tông này không được tốt lắm, trong lòng cứ thấy bất an, linh cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra.”

Phượng Khê: “…”

Ngươi chỉ là một thanh kiếm mà còn biết xem phong thủy nữa hả?

Nói năng nghe ngươi cho lắm!

Mộc Kiếm cứ thế nhao nhao giải thích là nó thực sự cảm thấy bất ổn trong lòng. Phượng Khê nghe mãi cuối cùng cũng tin.

Dù chưa đến mức vì thế mà rời khỏi Vô Nguyên Tông, nhưng nàng vẫn thận trọng đề phòng.

Nàng thả Heo Vàng và Khô Thụ Chi ra, bảo chúng đi tìm chỗ thích hợp để ẩn thân.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Phượng Khê mới yên tâm ngủ.

Trong lòng Heo Vàng và Khô Thụ Chi uất ức không thôi!

Nếu không phải cái tên Mộc Kiếm kia nói vớ nói vẩn làm ra vẻ bí hiểm, chúng đâu có phải bò ra ngoài làm khổ sai?

Dù tức ơi là tức, nhưng cả hai vẫn tận tâm tận lực đứng gác canh chừng.

Không ngờ nửa đêm, thật sự lại xảy ra chuyện!

Một đám hư ảnh linh kiếm hình tròn không biết từ đâu xuất hiện, ào ào kéo nhau xông vào sân của Phượng Khê!

Vừa nhìn là biết đi kéo bè kéo cánh gây sự rồi!

Heo Vàng và Khô Thụ Chi lập tức phát tín hiệu báo động cho Phượng Khê. Chờ đến lúc đám linh kiếm ấy vừa lơ lửng bay vào trong nhà, Phượng Khê đã đứng đó chờ sẵn, tay cầm một xấp bùa nổ dày cộp.

Đám linh kiếm hư ảnh vừa thấy cảnh tượng ấy thì im bặt trong chớp mắt, sau đó… nhẹ nhàng chuyển hướng bay ngược trở ra ngoài.

Xin lỗi, nhầm phòng.

Loading...